Căn Cứ Số 7

Chương 186: Nguy cơ thân phận

Nhưng một câu nói của Giang Đồng hung hăng làm đau nàng.

Hứa Mạt nhìn chằm chằm phương hướng mà xe của Giang Đồng rời đi, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh.

Chuyện 'quái vật' khiến trong lòng Tinh Vân vẫn luôn rất mẫn cảm, câu nói của Giang Đồng đã làm nàng bị thương.

Đương nhiên, có lẽ Giang Đồng không phải chỉ nói một mình Tinh Vân mà là trào phúng tất cả mọi người bọn họ.

Nhưng dù vậy, Tinh Vân sẽ cho rằng nguyên nhân là do nàng.

-Tinh Vân.

Hứa Mạt nhẹ giọng hô.

-Ta không sao.

Tinh Vân có nặn ra một nụ cười, cố tự thuyết phục mình không sao.

Đã tốt lắm rồi, khi có được tất cả, có cuộc sống mới như ngày hôm nay.

Cuối cùng nàng cũng đi đến thế giới phía trên, nàng sẽ kiên cường sống sót.

-Lâm Tịch, người đón ngươi còn chưa tới sao?

Dương Minh hỏi Lâm Tịch.

-Ta chờ một chút.

Lâm Tịch đáp.

-Vậy ta đi trước.

Dương Minh nói tiếp.

Lâm Tịch gật đầu, hắn rời đi nơi này một mình.

Rõ ràng là cũng không có người tới đón hắn.

Lâm Tịch quay đầu lại, thấy đám Hứa Mạt còn đang ở đó.

Nàng đi đến hỏi Hứa Mạt:

-Ngươi có máy liên lạc không?

Hứa Mạt lắc đầu.

Nàng lấy ram ột chiếc thẻ từ trong ba lô, đưa cho Hứa Mạt nói:

-Có việc gì cần giúp đỡ thì có thể liên hệ ta.

Hứa Mạt tiếp nhận, biết Lâm Tịch làm vậy là bởi vì hắn đã giúp đối phương lúc chiến đấu trong phế tích hồi nãy.

-Cảm ơn.

Hứa Mạt nói, cất kỹ tấm thể.

“Brừm brừm…”

Âm thanh bén nhọn chói tai truyền đến, chỉ thấy một chiếc xe thể thao màu lửa đỏ lao vụt đến, dừng lại bên cạnh Lâm Tịch.

Lâm Tịch nhíu mày, nhìn thấy một cô gái thời thượng bước xuống từ trên xe. Nàng đeo chiếc kính râm, nói với Lâm Tịch:

-Đến hơi trễ chút.

-Ngủ quên chứ gì.

Lâm Tịch trừng cô gái đó.

-Không phải là đã tới đón đại tiểu thư rồi sao?

Cô gái cười đi đến mở cửa xe ở ghế phụ, đôi chân thon dài vô cùng bắt mắt.

-Giày cao gót?

Lâm Tịch cau mày:

-Ta tới lái xe đi.

-Được rồi.

Cô gái chui vào ghế lái phụ.

Lâm Tịch quay đầu lại nói với đám người Hứa Mạt:

-Hẹn gặp lại.

-Hẹn gặp lại.

Đám người Hứa Mạt gật đầu, Lâm Tịch đi lên ghế lái.

Xe thể thao màu lửa đỏ phát ra tiếng nổ thật to, gào thét rời đi.

-Thế giới bên trên đặc sắc thật đó.

Tiểu Thất cảm khái.

Tiểu Tiểu thiên kim nhà giàu đáng yêu.

Chị em gái mỹ nữ.

Mạt ca thật là có phúc!

Tần Phu nhìn bóng dáng rời đi, yên lặng thở dài.

-Đầu thai là một loại kỹ thoạt.

Tần Lan cảm khái một tiếng.

Thấy những giáo viên và học sinh của Học viện Siêu Phàm đó, cho dù bọn họ có phấn đấu suốt đời cũng không đạt đến xuất phát điểm của người khác!



Sau cuộc chiến tranh xâm lược ngoài hành tinh, loài người đã thành lập các thành phố căn cứ trên Bái Luân Tinh, thành phố Cương Khung cũng nằm trong số đó.

Do nguồn lực hạn chế, rào cản giai cấp mạnh mẽ nhanh chóng hình thành giữa người với người.

Thành phố Cương Khung là một thành phố khoa học công nghệ thép đầy mộng tưởng, nhưng đám người Hứa Mạt lại đi tới một khu bình dân cũ kỹ mà đơn sơ.

Đây là nhà ở cho thuê giá rẻ do chính quyền thành phố cung cấp, mặc dù vậy, việc mua một căn nhà giá rẻ như thế này vẫn là một điều xa xỉ đối với nhiều người.

Hầu hết mọi người đều chỉ thuê lại ở đây.

Theo như lời mấy người Tần Phu nói thì chỉ những khách sạn ở nơi như vầy mới không kiểm tra chứng minh thư.

Bởi vậy bọn Hứa Mạt chỉ có thể ở đây.

Đối với mấy người Tiểu Thất mà nói khi vừa mới chứng kiến một cảnh tượng hùng tráng, bất chợt chênh lệch thế này, giống như đang quay trở lại thế giới ngầm.

Thật khó có thể tưởng tượng trong thành phố nhộn nhịp, phồn hoa như thế này, lại tồn tại một nơi cũ kỹ, tồi tàn như vậy.

Đêm đến, Tần Phu dẫn họ tới một quán mì để ăn tối.

-Khả năng của ta chỉ có vậy.

Tần Phu cảm thấy hơi áy náy vì không thể đãi Hứa Mạt một bữa thật ngon.

-Ngon lắm ạ!

Hứa Mạt thản nhiên nói.

Đối với hắn, điều quan trọng nhất bây giờ là phải hiểu rõ cái thế giới này.

Trên và dưới là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

-Chú Tần, có bao giờ quái thú công phá vào thành phố chưa?

Hứa Mạt hỏi.

-Đã là rất nhiều năm về trước, từ khi loài người thiết lập một hệ thống phòng ngự hoàn chỉnh, muốn công phá cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Tần Phu mở miệng nói:

-Hơn nữa, một khi sức mạnh của loài người vẫn ngày càng trở nên mạnh lên, không sớm thì muộn cũng sẽ giống như trước kia, trở thành chúa tể của Bái Luân Tinh.

-Nếu như công phá, nơi trú ẩn của loài người vẫn còn chứ ạ?

Hứa Mạt thăm dò hỏi.

Hắn không biết thái độ của những người ở thế giới phía trên đối với thế giới ngầm ra sao.

Vì vậy, Hứa Mạt có vẻ hơi dè dặt đối với vấn đề này.

-Hẳn là còn ở đây đi.

Tần Phu dường như không chắc chắn lắm:

-Ta không nghe tin tức gì về nơi trú ẩn, nhiều năm trước, con người đã từ dưới lòng đất đi lên.

-Dạ.

Hứa Mạt khẽ gật đầu, không nói thêm gì.

Mấy người Diệp Thanh Điệp và Tinh Vân đều cúi đầu ăn mì, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

Hóa ra, thế giới ngầm đã bị lãng quên!

Công ty nơi thế giới ngầm, một tay che trời, muốn làm gì thì làm.

Quả nhiên là một nhà máy lớn.

Hơn nữa, theo giọng điệu của Tần Phu, sau khi sự việc lần trước nổ ra, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi.

Công ty sẽ không cho phép những người từ thế giới ngầm đi lên.

Đối với một thành phố văn minh, sự tồn tại của thế giới ngầm là một tội ác tày trời.

Loại tội ác này không thể đưa ra ánh sáng.

Vì vậy, họ kiểm soát chặt chẽ tất cả mọi thứ.

Chừng nào họ còn sinh ra trong thế giới ngầm, họ sẽ không bao giờ có cơ hội đi lên một cách bình thường.

Trừ phi, trở thành một con rối, một chiến binh gen.

-Tôi như thế này, không phải rất khác thường sao?

Tinh Vân ngẩng đầu nhìn Tần Phu hỏi.

-Không tính.

Bạn cần đăng nhập để bình luận