Căn Cứ Số 7

Chương 328: Con là siêu S

-Đang nói vớ va vớ vẩn cái gì đấy?

Ông lão hỏi.

-Con đến học viện vốn dĩ là vì lấy chứng minh thư, hiện tại đã đạt được mục đích của mình, còn lãi được một cái cơ giáp. Kiếm lời rồi, nếu con không rời đi, một ngày nào đó học viện hối hận đòi lại thì phải làm sao bây giờ?

Hứa Mạt nói.

Hắn nói thật, hắn vốn không có ý định gia nhập học viện, lúc ấy đồng ý kiểm tra độ dung hợp nguyên lực, chẳng qua là muốn Lâm Tịch giúp hắn làm chứng minh thư mà thôi.

Vạn sự vô thường, trước đây không lâu hắn còn cho rằng mình và học viện Nặc Á sẽ mãi mãi gắn bó với nhau, nhưng không ngờ biến cố lại đến nhanh như vậy.

Ông già nhìn chằm chằm vào hắn.

-Anh Mạt nói chí phải.

Tiểu Thất nói:

-Chỉ tiếc là em vẫn chưa cua được cô bạn gái nào, không mấy chúng ta ở lại thêm vài ngày đi? Còn một số bạn nữ xinh đẹp em vẫn chưa xin được số liên lạc nữa.

Lãnh Thu sửng sốt một hồi, nghe xong thật muốn đánh cho tên này một trận.

Đám nhóc này, có gì đó không ổn.

Lúc này, máy liên lạc của ông lão rung lên.

Kết nối.

-Lão già kia, gọi tới chế giễu sao?

Ông lão nói.

-Ngươi cái rắm.

Đầu dây bên kia là lão viện trưởng học viện Nam Minh đang mắng.

-Ông thật sự muốn lấy lòng bọn hắn sao? Ông không lùi bước, cũng không ai dám bức ông, cùng lắm thì bắt đầu lại.

-Lão già, ta cũng già yếu rồi, đã đến lúc về hưu. Tuy nhiên, ông cũng nên chú ý tới các ứng viên tới, tiến vào chủ học viện cũng không dễ dàng như vậy.

Ông lão nói.

Đối phương trầm mặc trong chốc lát, nói:

-Nếu không thì đến chỗ tôi, vị trí tùy ông chọn, chức viện trưởng nhường cho ông cũng được.

-Cút đi.

Ông lão mắng:

-Ông muốn lười biếng để ta làm việc thay, ta cũng nên hưởng thụ cuộc sống hưu nhàn, mỗi ngày uống trà, dạy đồ đệ của ta thật thoải mái.

-Hứa Mạt cũng muốn đi sao?

Bên kia hỏi.

-Ừ.

Ông lão gật đầu:

-Đồ đệ của ta thế nào?

-Lão ca ca, không bằng chúng ta thương lượng chút đi.

Lão viện trưởng Nam Minh nói.

-Tạm biệt!

Lão nhân trực tiếp cúp máy, không cần thương lượng!

Hứa Mạt nghỉ học, sợ là sẽ xảy ra một cuộc chiến tranh giành Hứa Mạt.



Thành phố Cương Khung, một tin tức làm nổ tung thành phố.

Chiến Thần Đạm Đài từ chức viện trưởng học viện Nặc Á.

Lâm Thanh Trạch lên làm viện trưởng.

Hứa Mạt nghỉ học.

Tin tức này ở thành phố Cương Khung trong nháy mắt dấy lên sóng to gió lớn.

Viện trưởng Đạm Đài từ chức.

Là bởi vì sự kiện lần này sao?

Nhưng sự cố tham nhũng không phải là điều mà ông có thể kiểm soát, không thể đổ lỗi cho ông về việc này.

Nhưng cũng có nhiều người nhạy bén biết rằng dường như có thế lực trong giới thượng lưu đang đánh cờ, cố ý khiến viện trưởng Đạm Đài phải tự mình từ chức.

Chuyện này coi như là một vụ bê bối, lần trước viện trưởng Đạm Đài đã đứng lên một lần, cũng không thể ra mặt thêm lần nữa?

Đây chính là lão Chiến Thần, cho dù là vì thể diện, cũng không thể lại xin lỗi.

Vì vậy, quyết định nghỉ hưu được coi là nhận lỗi và từ chức.

Tuy nhiên, khi viện trưởng Đạm Đài tuyên bố nghỉ hưu, vị quan chức này không hề nhắc đến mấy từ như nhận lỗi và từ chức mà dành cho ông một lễ ngộ vô cùng long trọng, cảm ơn ông đã cống hiến cho học viện Nặc Á, đồng thời mời ông tiếp nhận các vị trí khác, nhưng đã bị khéo léo từ chối.

Đương nhiên, đây chỉ là hình thức mà thôi.

Lão nhân đã lùi một bước quyết định nghỉ hưu, rất nhiều người đều bộc phát ý kiến cực mãnh liệt, phía trên nếu còn dám hùng hổ bức người, chỉ sợ sẽ có kết cục không tốt.

Bọn họ thật sự không thể khiến lão viện trưởng Đạm Đài tiến thoái lưỡng nan.

Ngoài ra, Hứa Mạt bỏ học cũng gây náo động.

Một thế hệ quái vật, được gọi là tân binh tài năng nhất của thế hệ này, đã quyết định bỏ học vì lão viện trưởng Đạm Đài nghỉ hưu.

Có vẻ như cũng bị ảnh hưởng bởi vụ việc này.

Dù sao, trong kết quả điều tra mà tổ điều tra công bố trước đó, có một hạng mục chính là lão viện trưởng Đạm Đài vì đệ tử mưu lợi, tặng hắn cơ giáp đẳng cấp cao.

Danh tiếng của lão viện trưởng Đạm Đài vì điều này mà bị tổn hại, Hứa Mạt với tư cách là đệ tử bế quan, đương nhiên muốn bảo vệ danh dự của sư phụ, cùng sư phụ rời khỏi học viện. Điều này ngược lại làm cho dân chúng của thành phố Cương Khung hết lòng khen ngợi, có khí phách.

Sau khi rời khỏi học viện, vị thiên tài yêu nghiệt này sẽ đi đâu về đâu?

Mấy người Hứa Mạt đi đến trang viên mà Tôn mập đã tặng cho bọn họ.

Lão nhân Đạm Đài cũng tới cùng.

Hứa Mạt vốn tưởng rằng phải tốn thêm chút công sức để thuyết phục, nhưng hình như hắn đã suy nghĩ quá nhiều, sau khi mời, lão nhân đã vui vẻ đồng ý, cùng bọn họ tới đây.

Tuy rằng đã từ chức viện trưởng học viện Nặc Á, nhưng lão nhân Đạm Đài cũng không cho rằng mình không có việc gì để làm.

Kế tiếp, ông muốn dốc toàn lực làm một chuyện, là bồi dưỡng Hứa Mạt.

Thiên phú cấp siêu S, chỉ cần Hứa Mạt có thể trưởng thành.

Một mình hắn, còn hơn cả một học viện.

Cho nên ông lão rất xem nhẹ chuyện về hưu, cũng không quan tâm lắm.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, ông mới có thể đi theo học trò của mình.

Cậu học trò của ông, tiềm lực quá lớn, cần phải trông chừng cẩn thận.

Sau khi ra khỏi học viện, máy liên lạc của ông lão bị đánh bom liên tục.

Rất nhiều người tìm ông, mà lại đều là những nhân vật có tiếng.

Ông già cúp máy rất nhiều, nhưng cũng kết nối với một số.

Diệp Thanh Điệp và Tinh Vân đang bận sắp xếp đồ đạc trong nhà, cũng cần mua một số thứ.

Lâm Tịch cũng ở đây, cô vẫn luôn ở bên này.

-Tinh Vân, Lâm Tịch, Tiểu Điệp, mấy đứa lại đây.

Ông già gọi lớn.

Ba người đi tới, Diệp Thanh Điệp khá vui vẻ, cách xưng hô của ông khiến cô nhận ra khoảng cách đã gần hơn.

Sự việc lần này, khiến cho lão nhân gia coi các cô như người một nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận