Căn Cứ Số 7

Chương 115: Tự ti (2)

Đại đao của Hứa Mạt không theo bất cứ quy tắc nào, nhưng đó chính là con dao dùng để giết người.

Đây chắc chắn là đã qua nhiều lần gọt giũa tập luyện. Có thể khẳng định, hắn ta đã giết rất nhiều người.

-Quả nhiên là như vậy!

Hứa Mạt nhìn khuôn mặt của đối phương, biết chắc rằng bản thân mình đã đoán đúng. Tên này là lính đánh thuê đột biến gen. Hắn thậm chí đã mất đi khuôn mặt nguyên bản, thân thể cũng đã có một chút biến hóa.

“Rắc…rắc.”

Một tiếng kêu giòn giã vang lên, chỉ thấy xương cốt của đối phương cử động. Từ bên trong cơ thể hắn tỏa ra một luồng khí cuồng nộ.

Không khí tràn ngập mùi giết chóc.

Đợt công kích vừa rồi, Từ Mặc dù phá giáp thành công nhưng không hề hấn gì với da thịt của hắn. Tên lính đột biến gen này đúng là mình đồng da sắt, so với áo giáp không thua kém là bao.

-Còn trở nên mạnh hơn nữa sao?

Người trên khán đài đều có thể cảm nhận được sự biến hóa của tên sát thủ, tim đều đập liên hồi. Rất nhiều người biết rằng tên sát thủ là chiến binh gen, giết người trong đấu trường. Thật quá tàn nhẫn.

Hắn ta vẫn đang biến hóa, liệu rằng người đàn ông mặc giáp có thể trụ được không?

Cánh tay của sát thủ ngày càng to hơn, quần áo đều bị xé toạc. Sức mạnh hoang dã đó khiến tất cả mọi người đều run rẩy.

Những người trên khán đài đều thực sự lo lắng cho Hứa Mạt.

Họ đều hi vọng Hứa Mạt giành chiến thắng.

-Còn mạnh hơn nữa sao?

Hứa Mạt nhìn chằm chằm đối phương, giơ đao chiến lên, xung quanh tạo thành một luồng khí công.

Hắn đứng đó, tạo ra một cảm giác bất khả chiến bại.

Có chiến đao, hắn vô địch.

“Vù vù.”

Hứa Mạt lao về phía đối phương nhanh như một cơn gió.

“Phịch.”

Đối phương đạp lên mặt đất, lao điên cuồng về phía Hứa Mạt, đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy sát khí. Hắn muốn chém Hứa Mạt làm đôi.

Hai người áp sát nhau, đều giơ vũ khí trong tay lên cao và ra đòn.

Nhưng chính lúc ấy, Hứa Mạt đột nhiên tăng tốc, giống như một cơn lốc.

Vung đao lên nhanh như chớp.

Kiến huyết, phong hầu*.

*Kiến huyết, phong hầu: một loại chất kịch độc. Con người nếu trúng phải lập tức nghẹt thở và tử vong.

Sát thủ vẫn lao về phía trước, nhưng máu từ cổ không ngừng phun ra. Hắn ta ngã xuống.

Hứa Mạt nghiêng người đứng thẳng dậy, thu đao.

Vẫn còn yếu lắm!

……….

Trong căn phòng nhỏ của một tòa nhà dân cư bình thường tại một thành phố.

Căn phòng rộng chưa tới 50m2, hơi tối, nhưng đồ đặc sắp xếp rất ngăn nắp.

Hai mẹ con Tinh Vân sau khi thu dọn đồ đạc xong, lau mồ hôi trên trán, liếc nhìn căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ. Tinh Vân khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng xong việc.

Sau này, có thể bắt đầu một cuộc sống mới rồi.

Tinh Vân nhìn mẹ, đáy mắt ngập tràn hạnh phúc.

-Tinh Vân, có có cảm thấy uất ức không?

Mẹ Tinh Vân nhìn con gái hỏi.

-Dạ không. Con rất vui.

Tinh Vân cười ngọt ngào.

-Thật mà.

-Mẹ muốn đem tiền quyên góp cho viện phúc lợi. Số còn lại sẽ để dành cho chi phí sinh hoạt. Con thấy sao?

Mẹ Tinh Vân hỏi thêm.

Số tiền đó, là của Nghĩ sĩ Thái Luân.

-Được. Con ủng hộ mẹ.

Tinh Vân mỉm cười đáp.

-Mẹ con mình cũng đã tìm được việc làm, có thể chăm sóc cho bọn nhỏ. Lương tháng lên đến 100 liên bang tệ, đủ cho chúng ta sống rồi.

Nghe những lời Tinh Vân nói, mẹ cô thấy sống mũi cay cay. Trong mắt bà ánh lên niềm vui khôn tả.

Mấy năm nay họ đã chịu đựng quá nhiều rồi, sống nay đây mai đó, đầu đường xó chợ, còn có người muốn hãm hại. Vì để bảo vệ cho Tinh Vân, mẹ cô đã phải nương nhờ Nghị sĩ Thái Luân. Nhưng những gì gặp phải sau đó khiến mẹ con cô đau khổ tột cùng. May mắn là Nghĩ sĩ Thái Luân vẫn ổn.

Hơn nữa, Tinh Vân rất hiểu chuyện. Cô không còn cố chấp, cứng đầu hay phàn nàn về những khó khăn trong cuộc sống nữa. Vì điều này mà mẹ cô cảm thấy thanh thản nhẹ nhõm hơn

Nhưng mẹ Tinh Vân vẫn thấy đau lòng, cảm thấy có lỗi với con gái. Dù sao Tinh Vân cũng đã từng sống một cuộc sống sung sướng, thượng lưu.

Bỗng nhiên bị rơi xuống vực thẳm, không phải ai cũng có thể chấp nhận được.

-Mẹ ơi, con muốn đi ra ngoài.

Tinh Vân mỉm cười hỏi mẹ.

-Ra ngoài chơi?

Mẹ Tinh Vân nhìn cô, hỏi.

-Tinh Vân, con quên hôm nay là ngày gì sao?

-Con nhớ chứ. Hôm nay là sinh nhật của con mà.

Tinh Vân cươi ngọt.

-Tối nay con về, hai mẹ con mình sẽ cùng đón sinh nhật nhé.

Mẹ Tinh Vân nhìn con gái, có chút lo lắng hỏi:

-Tinh Vân, nói mẹ nghe. Dạo gần đây mỗi ngày con đều ra ngoài vào buổi tối. Có phải con có người yêu rồi đúng không?

-Dạ.

Mặt Tinh Vân hơi ửng hồng. Cô lắc đầu nói:

-Không phải đâu mẹ.

-Vậy con muốn đi tìm ai?

Mẹ cô hỏi.

-Con đi gặp bạn.

Thấy mẹ có chút lo lắng, cô nói thêm:

-Là Hứa Mạt. Trước con có kể cho mẹ nghe rồi.

Mẹ Tinh Vân hơi bất ngờ, mỉm cười nhìn con gái.

Xem ra, con gái đã lớn thật rồi.

-Hứa Mạt là người mà đã sáng tác ra một vài bản nhạc mà con vẫn hay chơi đó sao? Người mà con hay kể đó hả?

Hơn một năm qua, Tinh Vân luôn mang theo một nhạc cụ bên mình. Âm nhạc chính là nguồn sống của cô.

-Vâng ạ.

Tinh Vân có vẻ hơi xấu hổ.

-Nhanh về nhé.

Mẹ Tinh Vân cười tươi.

-Đi đường cẩn thận chút. Nếu có thể thì bảo Hứa Mạt đưa con về.

-Vâng. Con biết rồi.

Tinh Vân gật đầu, cười nói.

-Có cơ hội thì mời Hứa Mạt tới nhà chơi nhé.

Mẹ Tinh Vân cũng muốn gặp cậu thanh niên tuổi trẻ tài cao kia.

Nghe mẹ nói vậy, Tinh Vân mới đầu cảm thấy rất vui, nhưng đi liền sau đó có chút thất vọng.

Không hiểu sao lúc này, cô cảm thấy rất khó chịu.

Cô tự ti rồi.

Cô đã từng kiêu hãnh và cao quý, nhưng giờ đây khi nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai tỏa nắng đó, cô thấy tự ti vô cùng.

Cô có xứng với anh không?

Đó là Hứa Mạt. Một Hứa Mạt tài giỏi xuất chúng.

Thật là khó chịu!

Nhưng cô rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng. Tại sao phải tham lam như thế?

Có thể gặp gỡ Hứa Mạt, thường xuyên nhìn thấy anh là đã tốt lắm rồi, không phải sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận