Căn Cứ Số 7

Chương 216: Tìm kiếm Hứa Mạt

Sợ là họ sẽ trực tiếp đến cướp người.

Người trẻ tuổi sao có thể ngăn cản được sức hấp dẫn chết người này.

Hiện tại, lừa dối bắt cóc đều cần thiết nhưng cứ phải bắt được về đã rồi tính tiếp.

-Vâng, vâng.

Hai người không ngừng gật đầu

-Tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi, không gấp 10 lần.

Lâm Thanh Trạch tiếp tục nói, hai người mắt sáng lên.

-Nhưng tin tức mà bị rò rỉ, các người cứ tự xem xét rồi quyết định.

Lâm Thanh Trạch ý vừa thưởng vừa phạt, không dám lơ là.

-Viện trưởng Lâm yên tâm.

Hai người đảm bảo nói:

-chỉ có điều ở lễ khai giảng hôm nay có xảy ra một chút chuyện, những người quan tâm nhất định sẽ đoán ra được.

Lâm Thanh Trạch nghĩ tới nghĩ lui.

-Không sao hết, cứ để cho bọn họ đoán, cứ đoán cao vào, chỉ cần các ngươi không nói là được.

Hắn không tin, nếu có dám đoán, cao nhất cũng chỉ đoán là bậc A+ thôi?

Thành phố Cương Khung có tám học viện phi phàm lớn nhất, bao nhiêu năm mới có một người bậc S, ai mà dám đoán?

-Hiểu rồi.

Hai người gật đầu.

-Ừm.

Lâm Thanh Trạch đi ra ngoài.

Phía bên ngoài, nhìn thấy Lâm Thanh Trạch bước ra, Lâm Tịch và những người khác đều hơi lo lắng.

-Viện trưởng Lâm, kết quả thế nào?

Lâm Tịch đã sớm có dự cảm gì đó, có chút mong đợi hỏi.

Lâm Thanh Trạch nhìn Hứa Mạt, vừa cười vừa nói:

-Không tệ, cấp độ nguyên lực cao nhất của bậc C, dung hợp nguyên lực cũng tạm được.

-Cũng tạm được là như thế nào?

Lâm Tịch vẻ mặt hoài nghi.

Hứa Mạt cũng lộ ra vẻ rất nghi hoặc.

Cũng tạm được?

Anh ấy thấy, dung hợp nguyên lực của bản thân cõ lẽ không thấp, nếu không thì vị viện trưởng Lâm này không cần phải đích thân đến đây.

-Thế còn việc làm thẻ căn cước của Hứa Mạt

Lâm Tịch thăm dò hỏi.

-Học viện sẽ giúp giải quyết vấn đề thẻ căn cước.

Hắn nhìn Hứa Mạt:

-Cậu không có thẻ căn cước, cũng chưa kinh nghiệm học tập căn bản, mặc dù tư chất tự nhiên của ngươi cũng rất tốt nhưng để sắp xếp phù hợp cho cậu thế nào chúng tôi cũng cần phải suy nghĩ thêm.

-Tôi hiểu rồi.

Hứa Mạt gật đầu, chỉ cần có thể lấy được thẻ căn cước thì những cái khác không quan trọng.

-Lâm Tịch đúng không, cô đưa Hứa Mạt đi thăm quan học viện một chút, đừng rời học viện vội, chờ thông tin của tôi.

Hắn lại nói với Lâm Tịch.

-Được.

Lâm Tịch tuy vẫn có điều muốn hỏi nhưng viện trưởng Lâm không nói gì nên cũng không còn cách nào.

-Đúng rồi, Hứa Mạt bình thường ở đâu?

Lâm Thanh Trạch hỏi.

-Nhà của tôi.

Lâm Tịch đáp.

-Ừm, hai người đi thăm quan trước đi.

Lâm Thanh Trạch nói.

-Cám ơn viện trưởng.

Lâm Tịch cảm ơn một tiếng, xúc động kéo Hứa Mạt đi.

Sau khi nhóm người rời đi, Lâm Thanh Trạch lại bấm máy liên lạc.

-Viện trưởng Lâm, vừa nãy ông đi đâu vậy?

Tôn Bàn Tử có chút hiếu kỳ nói.

-Tôn Bàn Tửu, mấy năm nay ngươi kiếm được không ít tiền đâu nhỉ?

Lâm Thanh Trạch nói.

Tôn Bàn Tửu bỗng dưng rùng mình một cái.

Lão hồ ly này muốn làm gì đây?

Lâm Thanh Trạch thân là viện trưởng điều hành, tình hình tài chính cũng liên tục phải quan tâm.

-Viện trưởng Lâm, ngài biết đấy, hiện giờ việc làm ăn cũng không thuận lợi lắm…

Tôn Bàn Tử đang chuẩn bị kể khổ.

-Đừng có nói những lời vô nghĩa với tôi, bây giờ có một cơ hội để cậu cống hiến cho học viện, cậu có muốn làm hay không?

Lâm Thanh Trạch nói.

-Tôn Bàn Tử nghe thấy lời của lão già liền nhạy bén ngửi được mùi không được bình thường, mặc dù có thể phải đổ chút máu nhưng hắn ta vẫn quyết đoán nói:

-Muốn!

-Lấy danh nghĩa của ngươi đi mua một căn nhà ở gần học viện, phải giữ bí mật, chuyện này không được để cho bất cứ ai biết.

Lâm Thanh Trạch nói.

-Mua nhà?

Tôn Bàn Tử hơi khó hiểu:

-Có thể hỏi một chút là mua cho a không?

-Ngươi không cần hỏi, cũng không cần phải thăm dò, bản thân ngươi cũng không phải đi điều tra, học viện sẽ nhớ kỹ ân tình này.

Lâm Thanh Trạch nói.

-Được.

Tôn Bàn Tử trả lời quyết đoán.

Cúp máy, Lâm Thanh Trạch hít một hơi thật sâu.

Mật ngọt chết ruồi là cái gì, bắt buộc phải có à!

Bên kia, Tôn Bàn Tử cũng đặt xuống thiết bị liên lạc trong tay, đôi mắt liên tục chuyển động.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Trạch nghiêm túc như thế này.

Căn nhà này, là muốn chuẩn bị cho ông lớn nào đây?

Là cho bố mẹ của viện trưởng sao?

Nghe nói ông bà lão vẫn luôn sống cuộc sống giản dị, chưa tận hưởng được gì, hiện tại hình như đang ở tại học viện.

Tôn Bàn Tử thầm nghĩ, việc này phải chọn dựa theo tiêu chuẩn cao nhất.

Mua nhà, mua căn nhà thật to.

Không, phải mua một trang viên.

Cơ hội tốt.

Tôn Bàn Tử có hơi kích động!



Mấy người Lâm Tịch đi dạo trong học viện, lộ ra nét mặt suy nghĩ.

Biểu hiện của viện trưởng Lâm có hơi khác thường.

-Hứa Mạt, có khả năng kết quả kiểm tra cao hơn dự đoán của chị hay không?

Lâm Tịch hỏi Hứa Mạt.

Lâm Tịch dự đoán là B hoặc là B+.

Cứ như vậy có thể để cho học viện hỗ trợ giải quyết chuyện thẻ thân phận, nhưng viện trưởng Lâm đáp ứng ngay lập tức.

-Ừ.

Hứa Mạt gật đầu.

Tất nhiên hắn có thể cảm giác được, nhìn thái độ của người kiểm tra đo lường là có thể cảm giác được một hai.

Hắn cũng không ngu ngốc.

-Có thể hay không, là A?

Lâm Tịch có hơi căng thẳng nói, nhịp tim cô đập nhanh hơn.

Bên cạnh, nhóm Diệp Thanh Điệp và Tinh Vân cũng có hơi căng thẳng mà nhìn về phía Lâm Tịch. Sẽ là A sao?

Lần này trong các tân sinh của học viện Nặc Á, chỉ có hai học viên thỏa mãn độ dung hợp nguyên lực cấp A, một người trong đó còn là A-, mà đẳng cấp nguyên lực lại không bằng Hứa Mạt.

Nếu như độ dung hợp nguyên lực của Hứa Mạt là A, mang ý nghĩa vượt lên trên tất cả tân sinh học viện Nặc Á năm nay.

-Khả năng thấp.

Tiểu Thất mở miệng nói:

-Tôi đoán độ dung hợp nguyên lực của Mạt ca là S, hoặc thấp nhất cũng là A+.

-S?

Lâm Tịch có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Lần này, cả tám đại học viện siêu phàm của thành phố Cương Khung mà còn không có nổi một S.

Bạn cần đăng nhập để bình luận