Căn Cứ Số 7

Chương 183: Rút lui

Hứa Mạt giơ chiến đao lên chém ra, tia chớp bắn trúng chiến đao, bơi lượn bên trên chiến giáp, phá hủy năng lượng của chiến giáp, cơ thể của hắn trượt dài ma sát trên mặt đất.

Mà quái thú kia thì đánh sâu xuống, móng sắc mang theo sấm sét vồ xuống về phía hắn.

“Ào.”

Cơ thể của Lâm Tịch bay vọt tới, lăng không giẫm bước xuất hiện trên đỉnh đầu của Hứa Mạt, song kiếm trong tay đồng thời chém giết xuống, đụng phải con quái thú chém giết xuống.

Thân hình Lâm Tịch rơi xuống đất, có hơi lắc lư.

Quái thú thì lại xông lên, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ.

-Các ngươi đi hội hợp với những người khác.

Lâm Tịch mở miệng nói.

Nàng, Dương Minh cùng với Bản Trạch Danh đều có sức chiến đấu cấp B, sẽ an toàn hơn rất nhiều.

-Cảm ơn.

Hứa Mạt nói, sau đó đoàn người tiếp tục tiến lên.

Lâm Tịch và con quái thú cấp B trên không trung giằng co.

Mấy người Hứa Mạt tiếp tục tiến lên, tuy vẫn có quái thú cấp C truy kích, nhưng đã không uy hiếp được bọn họ.

-Con quái thú kia là thú Tư Khoa, có thể cắn nuốt hấp thu sức mạnh lôi điện, e là khó đối phó.

Tần Phu nói, có hơi lo lắng cho Lâm Tịch.

Đều là giáo viên của học viện nhưng nhân phẩm của Dương Minh và Lâm Tịch hoàn toàn khác nhau.

Dương Minh như là nhằm vào bọn họ, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của những người như bọn họ.

Lâm Tịch thì lại khác, có thể giúp được thì giúp.

Hứa Mạt tỏ vẻ do dự, hắn có thể cảm giác được cường độ nguyên lực, nguyên lực của Lâm Tịch không mạnh cho lắm, chẳng kém con thú Tư Khoa kia là bao.

Cộng thêm năng lực hệ lôi điện của bản thân thú Tư Khoa, lại còn có thể ngự không, đúng là không dễ đối phó.

Trước đưa bọn họ đi xe cộ sở tại.

Đoàn người cấp tốc chạy vội trong phế tích, không bao lâu đã thấy được bóng dáng của chiếc xe đang phá vỡ phế tích lao nhanh tới.

Tôn Tiểu Tiểu lái cơ giáp nổ súng trên nóc xe, Tiểu Thất ở bên cạnh cổ vũ.

-Mạt ca, nhanh lên.

Tiểu Thất thấy đám Hứa Mạt chạy tới thì la lớn.

-Các ngươi lên xe trước, ta quay về xem sao.

Hứa Mạt nói, sai đó dừng bước lại.

-Hứa Mạt.

Tinh Vân nhìn hắn.

-Chúng ta đi trước.

Diệp Thanh Điệp nói với nàng.

Mấy người Tần Phu đến gần xe, cửa xe mở ra, đoàn người lục tục lên xe.

Tần Phu nhìn Hứa Mạt đang chạy ra phía xa.

Mặc dù là lúc này, sự chấn động trong nội tâm vẫn không có hoàn toàn bình phục nổi.

Một đao hoa mỹ kia khiến hắn ý thức được, thiếu niên mười sáu tuổi này không hề tầm thường một tí nào.

...

Lâm Tịch đúng là gặp phải phiền toái.

Hơn nữa còn là phiền toái không nhỏ.

Không chỉ mỗi con thú Tư Khoa cấp B kia công kích nàng mà còn có rất nhiều quái thú cấp C vây công tới.

Nàng có vẻ hơi chật vật, có điều tư thế vung vẩy song kiếm vẫn tiêu sái như trước.

-Ngươi trở về làm gì thế?

Lâm Tịch thấy Hứa Mạt thì hỏi, nàng sợ Hứa Mạt sẽ là trói buộc.

Hứa Mạt không nói lời nào, trực tiếp giết tới trước thanh trừ quái thú, mỗi một lần chiến đao chém ra đều có quái thú cấp C bị chém giết.

Lâm Tịch ý thức được nàng suy nghĩ nhiều.

Sức chiến đấu của thiếu niên còn chưa tới mười bảy tuổi rất mạnh.

Lúc này, con thú Tư Khoa kia lại đáp xuống, lôi điện phun ra, trực tiếp đánh trúng chiến giáp của Lâm Tịch.

Tay Lâm Tịch cầm song kiếm, chờ đợi thú Tư Khoa.

“Vụt.”

Quái thú to lớn đánh giết xuống, móng vuốt sắc bén thế mà lại giữ chặt song kiếm của Lâm Tịch, miệng nó phun ra lôi điện với Lâm Tịch.

Ánh sáng tia chớp điên cuồng phá hủy năng lượng của chiến giáp, sắc mặt Lâm Tịch cực kỳ khó coi, những con quái thú cấp C cũng đều điên cuồng đánh về phía nàng.

“Rầm.”

Hứa Mạt lao người tới, liên tục chém giết ra ánh đao, thi thể của tất cả quái thú bay loạn.

Hắn giơ chiến đao lên, ấy vậy mà không phải là tư thế chém giết, lại còn giống như là đặt chiến đao ở sau lưng, sau đó ném mạnh về phía trước.

Chiến đao bị coi như mũi tên, mang theo tiếng gió gào thét phá không bay tới.

Thú Tư Khoa dường như cảm nhận được, nó ngẩng đầu phun ra lôi điện với chiến đao.

Có Hứa Mạt trút tinh thần lực, chiến đao đi xuyên qua lôi điện tiếp tục tiến về phía trước, đắm chìm trong ánh sáng tia chớp giết tới.

“Phụt…”

Chiến đao đâm vào trong miệng của thú Tư Khoa.

Cơn đau đớn kịch liệt khiến thú Tư Khoa phát ra một tiếng kêu thảm thiết, móng sắc cũng buông lỏng ra.

Lâm Tịch nắm lấy cơ hội, song kiếm đồng thời chém tới xẹt qua bụng của thú Tư Khoa.

Tiếng phụt phụt truyền tới, máu tươi vung vãi ra.

Thân hình của Lâm Tịch lướt qua quái thú, quay đầu lại liền thấy con thú Tư Khoa kia đã ngã xuống.

Những con quái thú khác không dám lao xuống nữa.

Hứa Mạt tiến lên rút chiến đao ra.

Nơi xa, Bản Trạch Danh và Dương Minh đã hội hợp chạy vội về phía bên này.

Ở một hướng khác, xe hơi chật vật leo lên trên phế tích.

-Cảm ơn.

Lâm Tịch nói lời cảm tạ với Hứa Mạt.

Lần này thiếu niên đã giúp nàng một ơn huệ rất lớn.

Nếu không có hắn, sợ là nàng sẽ có chút phiền phức.

Đoàn người chạm mặt bước lên xe, sau đó xe hơi quay đầu lại.

Chiếc xe chạy nhanh ra bên ngoài phế tích, ra khu vực này, gia tốc tiến về phía trước.

Cơ giáp vẫn ở trên nóc xe như trước, Tiểu Thất ngồi bên cạnh.

Hứa Mạt cũng leo lên nóc xe từ bên trong, nhìn đám quái thú đen sì sì, có cảm giác như là ngày diệt vong.

Tần Phu cũng bò lên theo cầu thang của thùng xe, có chút bận tâm nhìn qua một hướng khác.

Không biết căn cứ có bị công kích không nữa.

Lúc xe trở về căn cứ, trong căn cứ đã có quái thú xông tới rồi, có điều trong căn cứ có rất nhiều người săn hoang tụ tập, bọn họ chiếm lấy ưu thế.

Nhưng dù vậy, quái thú tán loạn xung quanh vẫn giết chết không ít người.

Đoàn người trong căn cứ đều đang rút lui, xe cộ điên cuồng rút khỏi căn cứ chạy về phía thành phố.

Trên đường Tần Phu gặp người quen, nghe thấy con trai đã mang theo vợ hắn trốn hướng thành phố.

Tần Phu thở dài.

-Tham sống sợ chết.

Sau khi biết Tần Lan mắng một tiếng.

Bọn họ liều mạng ở phế tích, tên khốn kia thì hay lắm, chạy trốn vui cực.

Công hội Người Săn Hoang cũng rút lui, cửa lớn đóng chặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận