Căn Cứ Số 7

Chương 377: Hứa Mạt không muốn làm anh hùng

-Ầm.

Đối phương nâng đầu gối hất Hứa Mạt bay ra xa, nặng nề ngã lăn trên mặt đất, con quái vật kia cúi đầu liếc qua một cái, chiến đao chưa hoàn toàn đâm vào, con quái vật trực tiếp rút ra, sau đó tiếp tục đi đến chỗ Hứa Mạt.

Trường nguyên lực bao phủ cơ thể, Hứa Mạt nhìn chằm chằm vào hình bóng đang lao về phía mình.

Nhưng lần này, Hứa Mạt không trốn tránh.

-Bùm…

Quái vật không đánh trúng được Hứa Mạt, một bóng người tập kích bất ngờ từ phía sau người Hứa Mạt một đòn trực tiếp đấm xuống, đập nát móng vuốt của đối phương, sau đó đánh lên cơ thể của đối phương, chỉ thấy cơ thể quái vật kia trực tiếp vỡ vụn, một năng lượng kinh khủng đánh vào trong cơ thể hắn, thân thể con quái vật nổ tung, biến thành một cơn mưa máu, vô cùng tàn bạo.

-Thầy.

Hứa Mạt nhìn thấy ông lão liền gọi.

-Không sao chứ?

Ông lão hỏi.

-Không ạ.

Hứa Mạt lắc đầu, tuy rằng trên người rất nhiều vết thương, nhưng không bộ phận nào bị thương nghiêm trọng.

Ông lão không nói gì, ông nhặt thanh đao lên, sau đó tiếp tục chạy về phía trước.

-Ông ấy muốn làm gì?

Người dân thành phố Cương Khung nhìn thấy ông lão tiếp tục tiến lên, trong lòng chấn động.

Sự xuất hiện của chiến sĩ gene rõ ràng là quân đội đã làm trái phép tắc, cuộc chiến này cả hai bên vốn dĩ đã diễn ra kịch liệt, lại xuất hiện sự cố như thế này, mâu thuẫn lại càng trở nên gay gắt hơn.

Những người khác của học viện cũng lao đến bên cạnh Hứa Mạt, có người tiến lên xem xét trình trạng vết thương của Hứa Mạt, cũng có người nhìn về phía bóng dáng đã biến mất của lão viện trưởng

-Bảo vệ tư lệnh.

Quân đội phương Nam, bọn họ nhìn thấy trên màn hình một bóng người lao đến với tốc độ kinh khủng sắc mặt đều thay đổi, tất cả mọi người trong doanh trại lấy ra vũ khí lao đến phía trước Thẩm Thiên Trọng.

Trong doanh trại tràn ngập sát khí, lần này bọn họ đến không mang theo vũ khí tối tân, vì dù gì cũng không phải cuộc chiến tranh thực sự.

-Sắp đến rồi.

Trong màn hình, dư ảnh kia bất ngờ đi đến với tốc độ cao, thậm chí không thể nhìn rõ bóng dáng.

-Bụp…

Một tiếng cực lớn, những người đang bảo vệ bên ngoài trực tiếp bị đánh bay.

-Dừng lại.

Quân đội phía Nam tức giận hét lớn, nhưng lại thấy bóng người kia tiếp tục lao về phía trước.

-Bắn.

Có người ra lệnh, trong chớp mắt quân đội phía Nam cùng lúc nổ súng, ánh sáng năng lượng đáng sợ bao phủ khắp không gian, nhưng lại nhìn thấy bóng người mờ nhạt kia đang đắm chìm trong lá chắn năng lượng.

-Bùm bùm bùm!

Tiếng nổ dữ dội không ngăn cản được bóng người kia tiến lên.

Một âm thanh cực lớn, quân đội phía Nam ở đằng trước toàn bộ bị đánh bay, rơi xuống về phía xa.

Có vài tên vệ sĩ thân cận đứng chắn ở trước mặt Thẩm Thiên Trọng, họ bước về phía trước, nguyên lực gào thét, đồng thời lao về phía trước

Một ánh sáng đao lướt qua, phụt một tiếng, máu bay tung tóe, mấy người cùng lúc bỏ mạng.

-oành.

Bóng người kia dừng lại, đứng trước mặt Thẩm Thiên Trọng, đắm chìm trong ánh sáng năng lượng đáng sợ, đao của hắn giơ lên, đặt trên cổ Thẩm Thiên Trọng.

Toàn bộ thành phố Cương Khung trở nên yên lặng, yên lặng như thành phố chết.

Lão chiến thần, giết đến trước mặt Thẩm Thiên Trọng.

Một giây sau, buổi phát trực tiếp bị ngắt kết nối.

Thẩm Thiên Trọng không động đậy, một cơn gió thổi mạnh qua quần áo của hắn, nhưng hắn không nhíu mày chút nào, chỉ là đang nhìn hình bóng của lão chiến thần

-Lão chiến thần có biết bản thân đang làm gì không?

Thẩm Thiên Trọng hỏi, giọng nói rất bình tĩnh.

Động vào tư lệnh quân khu?

Chống lại quân đội, ai có thể gánh được hậu quả?  

-Bản thân người đã làm những gì?

Lão chiến thần Đạm Đài nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Trọng nói.

-Quân đại phía Nam không sắp xếp những chuyện như vậy.

Thẩm Thiên Trọng nói:

-Nếu không, lão chiến thần đơn thương độc mã có thể dễ dàng đến đây không? Lão viện trưởng Đạm Đài nhìn vào mắt Thẩm Thiên Trọng.

-Đó là binh sĩ của ngươi.

Lão viện trưởng lạnh lùng nói, không cần biết có phải là an bài của Thẩm Thiên Trọng hay không, đó đều là binh lính dưới quyền hắn.

-Thẩm Thiên Trọng, bất kể ngươi có dã tâm gì, người nên nhớ, quân đội phía Nam là quân đội của thành phố Cương Khung, không phải của một mình ngươi, quản lý cẩn thận binh lính của ngươi, nếu ngươi hoặc lính của ngươi không làm tròn trách nhiệm của một quân binh, chính tay ta sẽ giết chết ngươi.

Lão viện trưởng Đạm Đài nói xong, thu đao xoay người rời đi.





Người của quân đội phía Nam đứng nhìn lão nhân Đạm Đài rời đi, trong doanh trại còn sót lại một vài thi thể.

Bên trong ánh mắt bọn họ lộ ra lửa giận mãnh liệt, nhìn về phía Thẩm Thiên Trọng hô:

-Tư lệnh!

Hôm nay, lại có người dám cầm đao đến kề lên trên cổ tư lệnh.

Chỉ cần tư lệnh ra lệnh một tiếng, bọn hắn liền lập tức chiến đấu.

Thẩm Thiên Trọng cũng đang nhìn báo lưng của Đạm Đài.

Trận chiến hôm nay, quân đội phía nam mặc dù thắng trận đầu, nhưng trận thứ hai lại thua quá thảm hại. Gen chiến sĩ bất ngờ đánh úp, tổn hại đến hình tượng của quân đội phía nam.

Trận chiến này có thể nói là đã thua.

Hắn xoay người, nhìn về phía những thi thể đã ngã xuống đất, đưa tay lên chào về phía bọn họ.

Món nợ này hắn sẽ nhớ kỹ.

-Về trại.

Thẩm Thiên Trọng mở miệng nói, quay người rời đi.

Người quả thực không phải do hắn sắp xếp, chính hắn cũng ở trong doanh trại, không hề an bài lực lượng phòng ngự đầy đủ, trực tiếp toàn thành phố, ngay trước mắt mọi người vi phạm quy tắc mà ám sát Hứa Mạt, hắn sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này.

Có người muốn kích động để quân đội phía nam và phái học viên hoàn toàn trở mặt với nhau, không giảng hòa được, không có đường lui.

Hơn nữa, còn muốn bọn hắn làm đến cùng.

Hiện tại, quân đội phía nam và phái học viện đã xem nhau là kẻ địch, hoàn toàn đối lập với nhau.

Thẩm Thiên Trọng từ trước đến giờ đều không thích phái học viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận