Căn Cứ Số 7

Chương 264: Thành phố tội ác

-Hứa Mạt.

Tô Nhu thấy Hứa Mạt phản ứng có phần tùy tiện bèn nhắc nhở:

-Thế Giới Phế Tích không phải chỉ mở ra cho học viện chúng ta, mà là cho tất cả mọi người, bởi vậy, trong thế giới ảo này, cá và rồng lẫn lộn, với các tổ chức, các đoàn thể, và thậm chí chuyên về các hoạt động phạm tội.

-Những người này, có một số phạm tội ở Thế Giới Phế Tích, cũng có người mượn nền tảng ảo này làm nơi giao dịch tội phạm, ở bên ngoài thế giới tiến hành phạm tội, ví dụ như tổ chức sát thủ.

-Trong Thế Giới Phế Tích, đã xảy ra rất nhiều vụ phạm tội vô cùng tàn nhẫn, thậm chí không ít người, thích ra tay với các nữ sinh xinh đẹp.

-Trong Thế Giới Phế Tích, chỉ có một số khu vực nhất định cậu mới có thể tự do đăng xuất, hoặc nếu cậu chết khi đăng xuất, cậu sẽ nhìn thấy những khu vực xung quanh nơi cậu có thể thoát ra, và học viện Nặc Á là một trong số đó.

-Một khi cậu chết, điểm tích lũy quay về không.

Hứa Mạt nghe Tô Nhu nói cũng nghiêm túc hơn vài phần.

Điều đó có nghĩa là, một khi bị bọn tội phạm kiểm soát, không thể nào tự do thoát ra ngoài.

Thế giới ảo này bao gồm những thế lực mạnh mẽ từ mọi phía.

Những đối thủ mà hắn đã tiếp xúc cho đến nay không mạnh lắm.

Nhưng trong thế giới ảo, có thể gặp được nhiều nhân vật lợi hại, có sức mạnh vượt trội hơn hắn.

-Cho nên, tự bảo vệ mình là điều rất quan trọng trong Thế Giới Phế Tích, nữ sinh học viện bình thường sẽ không đi quá xa khu vực học viện.

Tô Nhu tiếp tục nói.

Hứa Mạt nhìn thoáng qua Diệp Thanh Điệp bên cạnh.

Có lẽ đây là nguyên nhân Tô Nhu nghiêm túc nhắc nhở mình.

Dù sao giá trị nhan sắc của Diệp Thanh Điệp, đặt ở thành phố Cương Khung cũng là cấp nữ thần.

Tội ác trong thế giới ảo không vi phạm pháp luật, chúng chỉ có thể được coi là ân oán cá nhân.

Hơn nữa trong thế giới ảo có thể che giấu danh tính, bạn thậm chí còn không biết ai đã hạ thủ với mình.

Trong hoàn cảnh như thế này, con người quả thật rất dễ dàng giải phóng những tà niệm trong lòng.

Có vẻ như việc đầu tiên phải làm là lấy trang bị và giấu người trong chiến giáp.

Hứa Mạt có thể nhìn thấy bảng thuộc tính cá nhân của mình.

Chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy nó.

Tên: Hứa Mạt.

Mật danh: Thợ săn.

Nghề nghiệp: Sinh viên năm nhất của học viện Nặc Á, thành phố Cương Khung.

Cấp bậc nguyên lực: C+.

Cấp bậc tinh thần lực: C++ (tới hạn).

Điểm tích lũy: Không.

Vũ khí trang bị: Không có.

-Tô Nhu.

Hứa Mạt gọi to:

-Tôi thấy trên bảng xếp hạng điểm tích lũy, có người là tên thật, có người dùng mật danh, không hiển thị ảnh đại diện, làm sao hệ thống nhận dạng được?

-Người trong học viện ít dùng mật danh, hơn nữa đại đa số đều dùng tên thật, trừ khi có người muốn ẩn thân.

Tô Nhu đáp lại, nhìn Hứa Mạt một cách đầy ẩn ý.

Tên này, vừa mới tiến vào đã muốn che giấu.

-Có thể tự mình lựa chọn hình đại diện hiển thị. Nếu không chọn, hệ thống sẽ mặc định. Tuy nhiên, bây giờ cậu không có trang bị và chỉ có một hình dạng, vì vậy không có lựa chọn nào khác.

-…..

Hứa Mạt đã hiểu.

Trước mắt hắn không được lựa chọn.

-Điểm tích lũy tính như thế nào? Ngoài mua trang bị, còn có công dụng gì khác không?

Hứa Mạt lại hỏi.

Trang bị, cần điểm tích luỹ để đổi.

-Săn quái vật cấp C-: một điểm; cấp C: mười điểm; cấp C+: một trăm điểm, trong cùng cấp bậc là gấp mười lần, nhưng săn giết quái thú B- là mười nghìn điểm tích lũy, mỗi một cấp gấp trăm lần. Hoàn thành nhiệm vụ thử thách đặc biệt, có phần thưởng điểm tích lũy. Tham gia cuộc thi Phế Khư Chi Thành, cũng được thưởng điểm tích lũy.

Tô Nhu trả lời:

-Ngoại trừ để trao đổi trang bị, điểm còn có thể đổi lấy các vật phẩm khác, chẳng hạn như tất cả các vật phẩm trong Thế Giới Phế Tích, bất động sản ảo, nguyên lực chiến kỹ, vũ khí và trang bị trong thế giới thực. Do đó, Thế Giới Phế Tích cũng là một thị trường giao dịch khổng lồ.

“Nguyên Vũ Trụ?”

Hứa Mạt thầm nghĩ trong lòng.

Hắn nhớ vụ mua nhà trong Nguyên Vũ Trụ rất phổ biến ở kiếp trước.

-Nói như vậy, điểm tích lũy cũng có thể tặng sao?

Hứa Mạt hỏi.

Điểm tích lũy ở Thế Giới Phế Tích cũng tương tự như đồng liên bang.

Nếu có thể tặng, có nghĩa là nó có thể trao đổi được.

-Điểm tích lũy không thể tặng trực tiếp, nhưng trang bị thì có thể.

Tô Nhu hồi đáp.

Hứa Mạt gật đầu, như thể nhìn thấy một thị trường giao dịch khổng lồ.

Cái này chắc chắn đã sản sinh ra rất nhiều game thủ chuyên nghiệp.

-Nói như vậy, chẳng phải cũng có thể gian lận sao?

Hứa Mạt gật đầu.

-Học sinh học viện gian lận mà nói, cũng không có ý nghĩa, bảng xếp hạng điểm tích lũy không có phần thưởng thực tế, đó chỉ là một cách mà học viện khuyến khích cạnh tranh.

Tô Nhu nói:

-Có muốn đến cửa hàng điểm không? Có một cửa hàng ở phía trước cửa học viện, tôi sẽ tặng cho cậu mấy món trang bị cơ bản, cái này không tính là gian lận.

-Không cần.

Hứa Mạt lắc đầu.

Những lời nói của Tô Nhu đã giúp cho Hứa Mạt hiểu cơ bản về Thế Giới Phế Tích.

-Đi thôi.

Hứa Mạt nói.

Hắn đã thử rồi, cảm giác lực, niệm lực, hết thảy đều bình thường.

Về mặt cảm quan, không có gì khác biệt so với thế giới thực.

Khác biệt duy nhất chính là, bọn hắn biết nơi này là giả.

Đoàn người Hứa Mạt bước ra ngoài.

Ra khỏi học viện Nặc Á, có thể nhìn thấy nơi xa thành phố đang bị phá hủy, vô cùng chân thực.

Dường như để họ tự mình trải nghiệm cảnh thành phố bị quái vật xâm chiếm, khiến cho loài người luôn tồn tại cảm giác nguy cơ.

Đây có phải là tương lai?

Trên đường phố, xe cộ đua nhau chạy như cuồng phong bão táp.

Hầu hết các vật phẩm có trong thực tế đều tồn tại trong Thế Giới Phế Tích và có thể đổi bằng điểm.

Có thể trải nghiệm các kích thích giác quan khác nhau.

Công ty nghiên cứu và phát triển Thế Giới Phế Tích đã và đang cải thiện cảm giác trải nghiệm, khiến mọi người cảm nhận được tính chân thực của thế giới ảo.

Nếu như có thể thu hút hàng trăm triệu người chơi, số lượng thiết bị trò chơi được bán ra sẽ là một con số trên trời.

Đám người Hứa Mạt lao nhanh trên đường phố.

-Ầm…

Một con quái vật khổng lồ xuất hiện, phá nát một tòa nhà cao chọc trời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận