Căn Cứ Số 7

Chương 179: Không sống nổi

“Ầm…”

Thân thể của hai người trực tiếp bị đụng bay ra ngoài, nếu không phải họ mặc chiến giáp cấp B thì đã không chết cũng phải trọng thương.

Ngay tại lúc con thú cự anh có hình thể to lớn đánh về phía cơ giáp, Bản Trạch Danh tới rồi.

Hắn lấy tốc độ khủng khiếp chạy vội tại phế tích, kiếm nguyên lực trong tay cách không chém ngang ra.

Trong không khí xuất hiện một luồng sóng năng lượng, cách không càn quét, thú cự anh cấp C trực tiếp bị sóng năng lượng cắt ra, con thú cự anh cấp B cũng bị chấn động đến mức đau đớn, thân thể khổng lồ rơi xuống.

Bản Trạch Danh lăng không bay vọt tới, trực tiếp đứng trước cơ giáp, kiếm nguyên lực trong tay phun ra nuốt vào năng lượng quang, phóng về phía con quái thú to lớn, chiến đấu tại một chỗ.

Tô Thông và Lý Man cũng đứng lên tiếp tục chiến đấu. Cơ giáp của Tôn Tiểu Tiểu muốn đứng dậy, nhưng cơ giáp có hơi cồng kềnh, quái thú không ngừng nhào tới khiến cho nàng vừa mới nhổm dậy đã lại gục xuống.

“Vụt vụt!”

Tiểu Thất ban nãy rút lui lại xông lên trước, bắn phá con thú cự anh kia, ép bọn chúng rút lui khỏi cơ giáp.

Cơ giáp bò dậy, Tôn Tiểu Tiểu tức giận điên cuồng càn quét hỏa lực, trong nháy mắt đã diệt một mảng lớn.

-Tiểu Tiểu, ta trượng nghĩa không.

Tiểu Thất hỏi.

-Trượng nghĩa, chạy nhanh lắm đó.

Tôn Tiểu Tiểu đại khai sát giới buồn bực nói.

-Ta biết ngươi lợi hại mà.

Tiểu Thất không thèm để ý nói:

-Nếu không phải chúng nó có quá nhiều thì sớm đã bị ngươi giết sạch rồi. Thấy chúng nó bao vây đánh gục ngươi, ta phải lấy dũng khí mạo hiểm việc có nguy hiểm đến tính mạng mới dám giết trở về.

-Vậy có phải ta nên cảm ơn ngươi không.

Tôn Tiểu Tiểu đều bị 'cảm động', nói quá hay có đạo lý quá ha.

-Nên thế, chúng ta là bạn bè mà.

Tiểu Thất đáp.

Nói rồi hắn theo sát phía sau cơ giáp.

An toàn!

Bên kia.

Đám người Hứa Mạt, Tinh Vân tụ tập lại vây quanh bên cạnh Tô Nhu cùng với Diệp Thanh Điệp. Có hỏa lực của hai người áp chế, đám Hứa Mạt công kích mặt bên, trong lúc nhất thời vẫn còn tính là an toàn.

Có điều Hứa Mạt cảm giác được, vẫn còn đang không ngừng có quái thú vọt tới.

Tình huống không đúng cho lắm.

Một bóng người bay thẳng nhảy đến chém giết đám quái thú xông tới, là Dương Minh.

-Tô Nhu, còn ngươi nữa, cùng đứng bắn ở bên cạnh ta, không nên rời đi.

Dương Minh nói với Tô Nhu và Diệp Thanh Điệp, sau đó nhìn sang đám người Hứa Mạt:

-Các ngươi đi trợ giúp vòng ngoài.

Hứa Mạt lộ vẻ kinh dị, bọn họ đi trợ giúp vòng ngoài?

Tô Nhu là học viên của học viện, đương nhiên hắn phải bảo vệ rồi.

Nếu như là Điệp tỷ, bởi vì dung mạo nên được chiếu cố đặc biệt à?

Lâm Tịch trực tiếp đánh tới vòng ngoài, bảo vệ đám Tần Phu.

Dương Minh cũng có thể làm như vậy, bên kia đám Hưu Tư và Độc Nhãn Long gặp phiền toái không nhỏ, có một người đã chết trong tay của thú cự anh.

So với chiến trường bên kia, chỗ bọn họ an toàn hơn, Dương Minh hoàn toàn không cần phải chi viện ở đây.

-Các ngươi theo sát ta.

Dương Minh tiến lên phía trước, Tô Nhu theo kịp.

Có điều Diệp Thanh Điệp thế mà không theo cùng.

Dương Minh quay đầu lại nhìn nàng, không để ý thêm nữa, nhanh chóng chạy vội về phía trước, chuẩn bị hội hợp với đám Bản Trạch Danh.

Diệp Thanh Điệp nhìn Hứa Mạt, nàng cảm giác Dương Minh cố ý bỏ qua bọn họ.

Quái thú đi vòng đánh bọc sườn, càng ngày càng nhiều, bọn họ dần dần bị đánh tan.

Lâm Tịch cũng lùi về chiến trường bên phía Bản Trạch Danh, bọn họ là giáo viên của học viên, tự nhiên là lấy học sinh làm trọng.

Đám Tần Phu chỉ còn cách rút lui về bên cạnh nhóm Hứa Mạt, bọn họ giết không nổi nữa.

Mấy người Độc Nhãn Long cũng gặp phải tình huống tương tự, Hưu Tư đã giết qua hướng phía Bản Trạch Danh, năm người săn hoang bên phía Độc Nhãn Long đã chết mất hai người, còn lại ba người Độc Nhãn Long ôm đoàn rút lui về phía nhóm Hứa Mạt.

Chiến trường bị chia ra.

Người của học viện ở một bên, người săn hoang ở một bên.

Tiểu Thất là một ngoại lệ.

Cứ đuổi theo cơ giáp không tha.

Lúc này, trên không trung truyền đến tiếng còi báo động bén nhọn chói tai, là phía thành thị.

Chiến hạm trôi nổi trên bầu trời của thành phố thổi còi, tiếng động to lớn vang vọng tại khắp cả phế tích.

Hơn nữa còn kéo dài liên tục không ngừng.

Tần Phu ngẩng đầu nhìn về phía thành thị, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Xong rồi.

-Tần thúc, chuyện gì xảy ra vậy?

Hứa Mạt hỏi.

-Quái thú muốn trùng kích thành thị.

Tần Phu nói.

Loại sự tình này rất ít khi xảy ra, không ngờ lại bị bọn họ gặp phải.

Sau chiến tranh, văn minh bị phá hủy, tinh cầu Bái Luân lọt vào tai hoạ ngập đầu.

Quái thú một phát chiếm lĩnh tinh cầu.

Nhân loại trở thành con mồi của quái thú.

Sau đó nhân loại tụ tập trong thành thị, trải qua thời kì đấu tranh dài, song phương phân chia ra.

Nhân loại tụ tập ở thành thị, quái thú thống trị nơi phế tích và hoang dã.

Cũng chính là bắt đầu từ thời đại đó, không gian sinh tồn của nhân loại bị thu nhỏ, tài nguyên thành thị khan hiếm.

-Khốn kiếp.

Độc Nhãn Long mắng to, bọn họ chạy hướng phía đám người Tần Phu, thú cự anh cấp tốc đuổi theo phía sau.

Một mắt của Độc Nhãn Long nhìn chằm chằm Tần Phu, ánh mắt rất lạnh lẽo.

Nếu như không phải do muốn đối phó với Tần Phu, hắn chưa chắc đã nhận nhiệm vụ này.

Hôm nay, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.

-Chúng ta giết qua.

Tần Phu nhìn thoáng qua những hướng có học viên, muốn liều mạng đi qua đó.

Nhưng có rất nhiều thú cự anh vây quanh, khiến cho sắc mặt đám người Tần Phu trắng bệch.

-Không có cơ hội.

Tần Phu thấy đám thú cự anh vây quanh hết rồi không có công kích ngay, mà là phát ra sóng âm chói tai.

-Tiểu Lan, a ba xin lỗi ngươi.

Tần Phu mở miệng, nhìn về phía Hứa Mạt cười khổ nói:

-Liên lụy các ngươi rồi.

Bọn họ không sống nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận