Căn Cứ Số 7

Chương 171: Ân tình

-??

Hứa Mạt nhìn Diệp Thanh Điệp, đây là lý tưởng kỳ quái gì vậy?

-Không nghe lời có thể đánh.

Diệp Thanh Điệp bổ sung thêm một câu, mặt Hứa Mạt xám lại.

-Tôi còn muốn lái tàu chiến.

Diệp Thanh Điệp lại nói.

-Lý tưởng lớn thật.

Hứa Mạt nói, không hổ là chị C.

-Hứa Mạt, cậu thì sao?

Tinh Vân nói với Hứa Mạt.

-Chưa kịp nghĩ xa như thế?

Hứa Mạt nói.

Phải tìm được Lăng Dung và Yêu Nhi trước đã.

Thành phố rộng lớn thế này, sợ rằng không dễ gì tìm được, so với thế giới ngầm lại càng khó hơn.

Vài người họ nói chuyện tự nhiên, rất thoải mái.

Đây mới là những vẻ nên có của những người ở độ tuổi này.

Chị Điệp, trước đây đã bỏ lỡ thanh xuân.

Có thể đó là điều hối tiếc của cô ấy.

-Học viện âm nhạc

Hứa Mạt thầm nghĩ.

Phải cố gắng thực hiện ước mơ của Tinh Vân.

Lúc này, có người bước đến.

Không thèm nhìn đám người Hứa Mạt, lập tức đi tới trước lều nói lớn:

-Lão Tần.

Tần Phu đi ra, nhìn người kia rồi cau mày nói:

-Có chuyện gì?

-Có người tìm ông?

Người đó nói rồi quay người đi ra phía xa.

Tần Phu đi theo phía sau.

Hai người đi đến cửa một ngôi lều khác, có rất nhiều người đang ở đó và có cả Độc Nhãn Long.

-Ngươi có ý gì?

Tần Phu nhìn chằm chằm Độc Nhãn Long.

Ở đây có mấy thợ săn hoang dã, Độc Nhãn Long dường như đã xúi giục những người khác.

-Lão Tần, đồ tốt không phải nên chia sẻ chút hay sao?

Độc Nhãn Long nói với Tần Phu:

-Mấy tên nhóc kia có lai lịch ra sao?

-Không liên quan đến ngươi

Tần Phu cau mày.

-Lão Tần, nói chuyện đâu cần phải hung dữ như thế.

Một người bên cạnh nói.

-Không thân không quen gì đâu cần phải bảo vệ, những thợ săn hoang dã như chúng ta đã làm những chuyện gì, ông còn không rõ hay sao? Ông nhìn người đeo mặt nạ đằng kia xem, balo cứ ôm khư khư đến ngủ cũng để ở bên cạnh.

-Mấy đứa nhỏ đó thì có vật gì đáng tiền chứ, không cần phải như vậy.

Tần Phu cảm thấy có chút không hay.

Những kẻ này có ý đồ xấu.

-Sao lại không cần thiết, nhan sắc của đứa con gái kia cũng phải đứng đầu trong thành, da trắng như tuyết hơn nữa cũng không còn nhỏ tuổi nữa.

Trong ánh mắt Độc Nhãn Long lộ ra chút tham lam.

Thợ săn hoang dã mỗi ngày vác đao đi săn, cần phải giải tỏa áp lực mà cũng đã lâu không vào thành phố tìm thú vui rồi.

Hơn nữa Diệp Thanh Điệp xinh đẹp hơn nhiều so với phụ nữ ở những chỗ đó trong thành phố.

Cực phẩm!

-Ta suy nghĩ đã!

Tần Phu đáp

-Suy nghĩ gì chứ, nếu như không phải vì nghĩ đến mối quan hệ cũ với ngươi, chúng ta cũng chả thèm hỏi ngươi trước làm gì.

Người bên cạnh nói:

-Ngươi chuẩn bị đi, đừng ầm ĩ, sau này sẽ chia cho ngươi một phần.

Tần Phu quay người rời đi, chau mày lại.

Mấy người đó nảy sinh ý đồ xấu, sợ là gặp rắc rối rồi!



Khi Tần Phu quay lại thấy Hứa Mạt đang ngồi dậy.

Tần Phu nhìn Hứa Mạt, trong lòng có chút dằn vặt.

-Chú Tần, cám ơn sự tiếp đãi của chú, chúng tôi sẽ đi chỗ khác nghỉ ngơi.

Hứa Mạt nói.

Anh ấy không muốn phải thử lòng người.

Đối với Tần Phu bọn họ chỉ là những người xa lạ.

Nếu giúp anh ấy sẽ khiến cả nhà Tần Phu rơi vào cảnh nguy hiểm.

Vì vậy, Hứa Mạt cố tình tránh việc khiến Tần Phu phải đưa ra lựa chọn.

Diệp Thanh Điệp và những người khác nghe Hứa Mạt nói vậy ngay lập tức đều đứng dậy, rất ăn ý.

Tần Phu hơi ngạc nhiên, ông ấy không nghĩ rằng Hứa Mạt lại nhạy cảm như vậy, rõ ràng là đã đoán ra được mưu đồ của đám người kia.

Ông tin rằng nhóm người của Hứa Mạt là một nửa thợ săn hoang dã.

Chỉ có thợ săn hoang dã thường xuyên gặp những mối nguy hiểm mới có khả năng nắm bắt nhạy bén đối với nguy hiểm.

Nhìn những khuôn mặt vẫn còn vẻ non nớt trước mặt thì chỉ yên lặng như vậy nhìn anh ấy.

Tần Phu đột nhiên cảm thấy buồn bã.

Trong thế giới này, thợ săn hoang dã đã không dễ dàng gì rồi hơn nữa lại còn là một thợ săn trẻ tuổi như vậy.

Những tên súc vật kia lại không muốn tha cho.

-Không sao, mọi người cứ ở đây nghỉ ngơi.

Tần Phu nói.

Chỗ này dẫu sao cũng không phải nơi hoang vu.

Làm việc trong căn cứ, vẫn phải chú ý một số quy tắc.

Nói rồi ông lập tức đứng dậy đi vào trong phòng.

Diệp Thanh Điệp và Tinh Vân nhìn Hứa Mạt, loáng thoáng đoán được đã xảy ra chuyện gì.

-Nghỉ ngơi đi.

Hứa Mạt nói, mấy người bọn họ lại nằm xuống.

Trong phòng truyền đến tiếng tranh cãi nhỏ, tuy âm thanh phát ra rất nhỏ nhưng vẫn không thoát được khỏi tai của Hứa Mạt.

-Thợ săn hoang dã như đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, đắc tội với đám người Độc Nhãn Long, sau này chúng đánh lén ta trong vùng hoang dã thì sao?

Con trai cả Tần Phu rõ ràng có vẻ hơi tức giận nói:

-Chỉ vì mấy người lạ kia sao?

Tần Phu bị con trai quát mắng cũng không nói lời nào.

Cậu con trai cả nói cũng không sai.

-Sao hả, anh sợ chết như vậy sao?

Con gái Tần Phu nói giọng mỉa mai:

-Cứ như thế mà vào sống trong thành phố thì xứng là cái loại thợ săn hoang dã gì.

-Mày không phải thích cái tên đẹp trai kia rồi đấy chứ?

Con trai cả Tần Phu chế nhạo.

-Đúng đấy, anh thích ý kiến gì à? Có thể nói với chồng tôi

Người em đáp trả:

-Khi em gái chết, anh đang làm cái gì? Đồ hèn nhát phải bỏ chạy.

Tiếng hai người tranh cãi càng lúc càng lớn.

-Được rồi, được rồi.

Người chồng của cô gái can ngăn.

-Đủ rồi.

Tần Phu liếc mắt ra bên ngoài quát lên:

-Thợ săn hoang dã như chúng ta trên tay nhuốm đầy máu, nhưng dù sao cũng phải biết điểm dừng, ta tính sẽ lui về ở ẩn, sau này cũng sẽ không gặp lại bọn chúng.

-Không làm nữa sao?

Cậu con trai lớn nói:

-Vậy thì làm gì?

-Đến thành phố tìm một công việc gì đó, có thể nuôi sống bản thân là được, những năm qua ta cũng tiết kiệm được một ít tiền, đến lúc đó sẽ chia cho các con, chỉ cần không phải là thợ săn hoang dã thì các con muốn làm gì cũng được.

Tần Phu dường như buông xuôi rồi.

Ông ấy không muốn làm nữa.

Đặc biệt là cái chết của hai người con gái đối với ông là sự đã kích rất lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận