Căn Cứ Số 7

Chương 387: Chiêu đãi

Tô phụ nói:

-Chiến hạm thủ hộ có vũ khí khác nhau, vũ khí công kích mạnh nhất ở cấp S, là một mắt xích quan trọng nhất trong phòng ngự của thành phố. Mỗi ngày bảo trì chiến hạm đều cần chi phí vô cùng đắt đỏ, nhưng khi quái thú xâm lấn, không thể đơn giản dựa theo cấp bậc mà tính toán, nếu thật sự xuất hiện quái thú cấp S, chỉ sợ chiến hạm cũng vô dụng.

-Quái vật càng mạnh, uy hiếp càng cao. Chúng có kích thước khổng lồ và khả năng phòng thủ siêu hạng. Cho dù cậu tấn công bằng vũ khí cùng cấp độ với quái vật, chúng cũng không dễ bị giết như vậy.

Cha Tô giải thích.

-Hiểu rồi ạ.

Hứa Mạt gật đầu.

Ví dụ, cơ giáp được trang bị vũ khí tấn công cấp A, nhưng chưa chắc đã đánh bại được quái vật cấp A.

Quái vật càng mạnh thì mối đe doạ càng lớn.

Sư phụ hồi đó có thể dùng sức của mình để bảo vệ lỗ hổng, có thể tưởng tượng sức chiến đấu của một người mạnh đến mức nào, cho nên mới có danh hiệu Chiến Thần Đạm Đài và Vua Cơ Giáp.

Mặc dù vũ khí cấp cao nhất cũng có thể tiêu diệt những con quái vật kia, nhưng vũ khí và những cường giả đơn thể có thể bổ sung cho nhau, mỗi bên đều đóng một vai trò quan trọng.

-Hành tinh Bái Luân đã từng xuất hiện quái thú cấp S xâm lấn chưa ạ?

Hứa Mạt hỏi.

Thành phố Cương Khung, chắc là chưa có.

-Thời đại xây dựng lại sau thảm hoạ đã từng có, nhưng trong thời đại đó, con người đã chiến đấu đến chết và lứa anh hùng đầu tiên xuất hiện, những người đã dùng tính mạng của mình để bảo vệ loài người và tiếp tục ngọn lửa. Quái vật cấp S cũng có chỉ số thông minh cực cao. Ở thời đại ngày nay, đã không còn nó xuất hiện nữa, chúng cũng có một nỗi sợ hãi mãnh liệt đối với con người.

-Nhân loại chiếm cứ thành thị, quái thú chiếm cứ phế tích, cảm giác giống như đang phân chia địa bàn, tranh đấu không ngớt.

Hứa Mạt nói.

-Quả thật là như thế.

Ông Tô gật đầu.

-Tô gia là gia tộc chế tạo vũ khí, chú cũng sùng bái lực chiến đấu cá nhân sao?

Bản Trạch Danh mở miệng hỏi.

Tô gia, gia tộc vũ khí, nhà sản xuất vũ khí.

Bọn họ hẳn là tôn trọng vũ khí hơn mới đúng.

-Bởi vì chúng ta là một gia tộc sản xuất vũ khí, cho nên chúng ta hiểu rõ chân tướng hơn. Vũ khí mạnh mẽ cần có những nhân tài hàng đầu mới có thể điều khiển chúng. Đương nhiên, về cơ giáp và súng ống thì không cần phải nói nhiều nữa. Ngay cả những vũ khí tĩnh lớn cũng cần độ chính xác và khả năng phán đoán bắn của con người, chỉ có như vậy độ chính xác mới có thể được cải thiện.

Ông Tô mở miệng nói:

-Vũ khí càng mạnh thì càng cần nhân tài ưu tú để sử dụng, nếu không sẽ rất lãng phí.

Bản Trạch Danh gật đầu, bọn họ đương nhiên hiểu được đạo lý này.

Ví dụ, người bình thường không thể sử dụng cơ giáp và vũ khí mạnh mẽ, vì vậy đó là dành cho…

Trừ khi, con cháu đại gia tộc, sức mạnh của đồng tiền cho phép họ có vũ khí không tương xứng với sức mạnh của mình.

-Nếu mấy đứa muốn xem vũ khí, trong gia tộc có một kho vũ khí nho nhỏ, có thể dẫn mọi người đi xem một chút, hoặc là tùy ý chọn một ít tiện dụng, nhưng mà phần lớn đều là súng ống, uy lực súng ống có hạn, cao nhất cũng chỉ là cấp B+.

Cha Tô nói.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu.

Điều này khiến cha Tô sửng sốt một chút, Hứa Mạt lại trực tiếp đồng ý như vậy?

Với sự thông minh của Hứa Mạt, dĩ nhiên biết ông đang lấy lòng.

-Được, chúng ta cùng đi xem một chút.

Cha Tô liếc nhìn Tô Nhu, cười đứng lên.

Có vẻ như mối quan hệ giữa con gái ông và Hứa Mạt tốt hơn ông nghĩ.

Kho vũ khí của Tô gia nằm trong một khu vực độc lập, có một sân huấn luyện bên ngoài, nơi rất nhiều thành viên của nhà họ Tô rèn luyện.

Hứa Mạt và những người khác đến kho vũ khí, nơi này chỉ có một số vũ khí hạng nhẹ.

Chủ yếu là chiến giáp, súng ống cùng với các loại nguyên lực đao kiếm, hơn nữa cấp bậc đều là cấp B.

-Cứ chọn thứ con thích.

Ông Tô mở miệng nói:

-Coi như là quà gặp mặt.

-Cám ơn chú.

Hứa Mạt gật đầu, nhìn về phía bọn Diệp Thanh Điệp và Tiểu Thất nói:

-Chị Điệp, mọi người chọn vài khẩu súng đi.

Quái vật xâm chiếm, Hứa Mạt cảm thấy bất an, cho nên hắn mới thuận thế đáp ứng.

Bọn chị Điệp đều cần một vũ khí tốt.

Chị Điệp gật đầu, Tiểu Thất đương nhiên sẽ không khách sáo, Ảnh cũng im lặng đi theo.

Sau khi chọn xong vũ khí, bọn họ đi tới sân huấn luyện thử, không ít người nhà họ Tô nhận ra Hứa Mạt, có phần kinh ngạc nhìn ông Tô một cái.

-Chú, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới nơi này?

Một thanh niên đi tới mở miệng nói với ông Tô.

-Bạn học của Tiểu Nhu tới đây, dẫn bọn họ tới nơi này tham quan một chút.

Tô phụ mở miệng nói, trong lòng cảm thấy hơi hỗn loạn.

Tô Minh, một thành viên cốt cán của Tô gia, bình thường khi nhìn thấy ông đều phớt lờ, nhưng lần này lại chủ động gọi ông là chú.

Ông đương nhiên biết mình không có mặt mũi lớn như vậy.

Tô Minh cười gật đầu, nhìn về phía Tô Nhu nói:

-Mấy ngày hôm nay không gặp Tiểu Nhu.

Nói xong, hắn cầm lấy súng, đứng ở bên cạnh bọn Hứa Mạt, bắn về phía mục tiêu di động xa xa.

-Bằng, bằng, bằng…

Hắn ta bắn liên tục, lần nào cũng trúng hồng tâm, vô cùng chính xác.

Đương nhiên, chuẩn không chỉ có một mình hắn.

Hứa Mạt, Tô Nhu, Diệp Thanh Điệp cùng với Bản Trạch Danh đều rất chuẩn.

-Kỹ thuật bắn súng của chị Điệp tốt quá.

Tô Nhu hơi kinh ngạc.

-Chị Điệp chính là cô giáo vỡ lòng dạy tôi về súng ống.

Hứa Mạt nhìn Tô Nhu nói.

Tô Nhu trầm ngâm gật đầu, liếc nhìn Diệp Thanh Điệp có hơi kinh ngạc.

-Chỉ dạy súng ống thôi sao?

Diệp Thanh Điệp cười tủm tỉm nhìn Hứa Mạt.

-Ừm…

Hứa Mạt nhớ tới trải nghiệm mình từng bị đánh vì nhìn trộm.

Bài học vỡ lòng quả thật không ít!

-Không ngờ học trò của lão Chiến Thần không chỉ có cơ giáp vô song mà súng ống cũng tốt như vậy.

Tô Minh ở bên cạnh nói, Hứa Mạt chuyển mắt, liền nhìn thấy đối phương tiến lên, vươn tay nói:

-Tô Minh.

-Hứa Mạt.

-Hiếm khi bạn học Hứa Mạt đến, chú phải thay gia đình chiêu đãi một phen.

Tô Minh nói với ông Tô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận