Căn Cứ Số 7

Chương 151: Muốn đánh sao? Đánh đi!

Huống hồ Hứa Mạt cũng chẳng dạy Ngải Tuyết nói như thế nào, điều này cho thấy những gì cô ta nói đều là sự thật.

Còn cần phải nghi ngờ sao?

Ánh mắt bọn họ chuyển về hướng bọn người Lâm Địch.

-Đừng có tìm đường chết.

Hai tay Lâm Địch nắm lấy chiến đao, dùng giọng điệu lạnh như băng uy hiếp.

-Ta đảm bảo các người có thể đi lên trên.

Lúc này, một giọng nói bỗng truyền vào sân thi đấu.

Những người trong sân đấu lập tức ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Ở vị trí gần sân đấu nhất có một bóng người trung niên mang kính đang đứng đó.

-Ta là tiến sĩ, là người phụ trách phòng thí nghiệm.

Tiến sĩ nhìn về phía những người trong sân thi đấu, nói:

-Ta bảo đảm có thể cho các người đi lên thế giới phía trên.

-Phải xóa bỏ trí nhớ sao?

Có người hỏi.

-Không cần.

Tiến sĩ lắc đầu.

-Sao chúng tôi phải tin ông?

Có người nghi ngờ hỏi.

-Các người phải đưa ra một lựa chọn, tin tưởng hắn ta, nghe hắn nói vì những thứ chính nghĩa sáo rỗng kia rồi chiến đấu, đối đầu với thành bang để rồi bị tiêu diệt toàn bộ, hoặc là tin tưởng ta.

Thanh âm của tiến sĩ vô cùng mạnh mẽ, một lần nữa đánh sâu vào tâm lý của những người trên sân đấu.

Trong lòng bọn họ đang kịch liệt giãy dụa.

Tiến sĩ nói cũng không sai, tin tưởng Hứa Mạt, chiến đấu vì chính nghĩa.

Rồi sau đó thì sao? Nếu bị tiêu diệt toàn bộ, bọn hắn có phản kháng nổi không?

Hay là tin tưởng tiến sĩ, ít ra còn có một tia hy vọng.

Bọn hắn giống như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, niềm tin sụp đổ đã làm cho bọn họ quá tuyệt vọng rồi.

Thế nhưng bây giờ, họ lại dường như thấy lại được niềm hi vọng.

Hứa Mạt nhìn thấy đám người đang dao động kia, tự mình cảm thấy thật thương tâm.

Quả nhiên, chỉ cần cho bọn họ một chút hy vọng, nhân loại liền nguyện ý bị dắt mũi mà kéo đi.

Dân chúng của thế giới dưới đấy là vậy, đám người thi đấu đứng đầu này cũng giống y như thế.

Thói đời bi ai như vậy đấy.

-Sau khi chuyện ở sân thi đấu này kết thúc, tất cả các người đều được thông qua tuyển chọn, không phân xếp hạng cao thấp. Nào, nhận lấy nhiệm vụ của người đi. Bắt lấy hắn, không được để cho hắn rời khỏi sân thi đấu.

Tiến sĩ mở miệng nói với đám người kia.

Có người đã dao động liền nhấc chân hướng về phía Hứa Mạt đang đứng.

Đã có người tiên phong, lập tức những người khác cũng bị ảnh hưởng theo. Bọn hắn sợ nếu những người khác bắt lấy cơ hội, sẽ không còn chỗ cho họ nữa.

Không ít người bắt đầu di chuyển, vây về phía Hứa Mạt.

Ký Sinh Trùng đứng nhìn thấy tất cả, hắn vẫn còn đang đấu tranh trong nội tâm.

Dường như chẳng còn lựa chọn nào khác.

Hắn chỉ là một con ký sinh trùng đáng thương đang sống bám ở thế giới dưới đất.

Hắn không được chọn, chỉ có thể thuận thế mà làm.

Bất kể như thế nào, sống cho hôm nay trước cái đã.

Hắn tất nhiên biết những lời Hứa Mạt nói không hề sai, phòng thí nghiệm đã mất đi nhân tính.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Đúng sai chẳng còn nghĩa lý gì cả.

Ở thế giới dưới đất này thì lương tri là cái thứ gì chứ?

Nó vốn chỉ là một thế giới không có hy vọng, hắn nhất định phải nắm lấy cơ hội này.

Đây là cơ hội cuối cùng.

Ngay lúc này, lối đi phía dưới được mở ra, người của đội hộ vệ thành bang và phòng thí nghiệm đi đến, vừa giơ súng về phía chính giữa sân đấu, vừa tiến về phía trước.

Tuyển thủ của sân thi đấu, thành viên của đội hộ vệ thành bang phong tỏa triệt để sân đấu.

Hứa Mạt đứng ngay giữa sân, lúc này hắn đặc biệt lộ ra sự cô độc.

Giống như hắn là kẻ độc hành hắc ám, chỉ còn một mình dũng cảm chiến đấu.

Trên sân đấu thi đấu có hàng vạn người đang xem Hứa Mạt, bọn hắn cũng không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra nhưng đều cảm nhận được một nỗi bi thương đến tột cùng.

Tựa như hắn là kẻ địch của cả thế giới.

Nhưng mới vừa rồi, chính những kẻ kia mới là kẻ giết người, bọn họ đã giết chết Tư Ba.

Người mặc giáp đến là để giết bọn họ.

Vậy tại sao bây giờ, tất cả mọi người trên sàn đấu lại chĩa mũi đao về người mặc giáp kia?

Dường như có chút xót xa.

Một nỗi bi thương u buồn đang lan tràn.

Tại khu vực trung tâm của khán đài, có một chỗ, nơi này có nỗi buồn sâu đậm, mãnh liệt nhất. Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự đau buồn khắc khoải ấy, thậm chí u uất đến mức có thể rơi nước mắt.

Bọn họ vô tình cũng bị ảnh hưởng theo.

Ở ngay chính giữa chỗ bọn họ, Lăng Dung đang ngồi ở đó lặng lẽ nhìn bóng dáng cô độc của Hứa Mạt.

Lần này, hắn còn cô quạnh hơn so với đầu năm trước, không có một ai đứng về phía hắn cả.

Lấy thân người cô làm trung tâm, một luồng lực tinh thần mạnh mẽ phóng ra xung quanh.

Bên cạnh Lăng Dung, cũng còn có một cô gái, thân hình bị áo choàng dài che kín lại.

Đôi mắt của cô rất đẹp, nhưng giờ phút này lại hiện lên ánh nhìn khát máu.

Cô muốn giết người, cô muốn giết hết tất cả những người muốn đối phó với Hứa Mạt.

Là Tinh Vân, các cô đến sân thi đấu ngày hôm nay là bởi vì Hứa Mạt mà đi sao?

Trong sân đấu, Hứa Mạt vươn tay, hắn không còn cần con tin nữa, hắn liền cắt cổ Ngải Tuyết.

Hai mắt Ngải Tuyết trợn trắng lên, trong đôi mắt có nước rơi, tuyệt vọng ngã xuống.

Cô cuối cùng vẫn phải chịu chết ở nơi này.

Giết chết Ngải Tuyết xong, Hứa Mạt nhìn về phía đám người đang tiến lên vây giết hắn, ánh mắt lộ ra ý tứ châm chọc.

Cũng không biết là chế nhạo những người trước mắt hay là trào phúng thế giới này.

-Xùy xùy...

Một dòng điện khủng bố bất ngờ chuyển động, tựa như là trên trời đánh xuống, đánh vào người Hứa Mạt.

Hứa Mạt lúc này cứ như là đang đắm chìm trong tia chớp, tựa thần sấm vậy.

Hắn vung chiến đao lên, chiến đao bỗng phát ra những luồng sấm chớp sáng chói.

Muốn đánh sao?

Đánh đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận