Căn Cứ Số 7

Chương 191: Thiên đường Luân Hồi

Nếu đã làm việc ở đây, dĩ nhiên hắn hy vọng rằng Lâm Tịch sẽ coi trọng mình nhiều hơn.

Cho dù là bởi vì một lần trợ giúp trong phế tích, Lâm Tịch mới nhớ tới phần ân tình này.

Nhưng tình người rồi cũng sẽ dùng hết.

Muốn được tôn trọng, vẫn phải dựa vào năng lực của mình.

-Ầm…

Đao kiếm tách ra, thân thể Hứa Mạt lui về phía sau.

Ánh mắt đen nhánh của Lâm Tịch nhìn Hứa Mạt, hắn cũng không phải là bị đánh trúng lui về phía sau, mà là bị lực mạnh đẩy lui.

Cô vẫn không thể phá tan phòng ngự, mà là dựa vào nguyên lực đẳng cấp để ngăn chặn Hứa Mạt.

-Đao pháp của cậu luyện được là nhờ giết quái thú sao?

Lâm Tịch hỏi, cái này cần phải giết bao nhiêu quái thú?

Cô nhìn ra, đao của Hứa Mạt không có đao pháp.

Rất lộn xộn, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.

-Ừ.

Hứa Mạt gật đầu.

-Độ dung hợp nguyên lực của cậu là cấp mấy?

Lâm Tịch lại hỏi.

-Tôi chưa thử.

Hứa Mạt đáp.

Lâm Tịch lộ ra vẻ mặt kỳ quái, hắn mười sáu mười bảy tuổi đã là cấp C đỉnh phong thế lực.

Độ dung hợp nguyên lực của Hứa Mạt có thể đã đạt tới cấp B.

Vậy mà hắn còn chưa từng thử.

Thật đáng tiếc khi trở thành một thợ săn hoang dã, nếu Hứa Mạt được sinh ra ở thành phố, cậu ấy sẽ đường đường chính chính bước vào học viện siêu phàm thông qua việc học.

-Sau khi học viện khai giảng, tôi dẫn cậu đi kiểm tra.

Lâm Tịch mở miệng nói.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu.

Hắn cũng tò mò, bất kể là mấy người Tần Phu hay là Lâm Tịch, vẫn luôn nhắc tới độ dung hợp nguyên lực.

Lâm Tịch đã sắp xếp xong xuôi chỗ ở cho Hứa Mạt và những người khác.

Đến với thế giới này, đây là nơi xa hoa nhất mà họ từng sống.

Một thời gian sau.

Hứa Mạt ở lại nhà Lâm Tịch.

Nhiệm vụ chủ yếu của hắn chính là huấn luyện, với Lâm Giản, cũng với Lâm Tịch.

Ngoài ra, Lâm Tịch còn cho hắn học rất nhiều thứ, chẳng hạn như lái xe, hơn nữa còn là chiếc xe thể thao màu đỏ của Lâm Giản.

Ngoại trừ đấu luyện ra, hắn còn chịu trách nhiệm tháp tùng Lâm Giản mỗi khi ra ngoài.

Cái gọi là tháp tùng, trên thực tế là đi trông chừng cô ấy.

Lâm Giản thường xuyên ra ngoài vào ban đêm, nơi thường đến là quán bar.

Đây dường như cũng là hình thức giải trí phổ biến nhất với giới trẻ bọn họ.

Bởi vì thế giới này chú trọng khoa học công nghệ và tu luyện bản thân, cho nên áp chế ngành giải trí, không phát triển theo hướng này, không như kiếp trước mắt lúc nào cũng dán vào điện thoại di động.

Máy liên lạc chỉ có một số chức năng đơn giản là liên lạc, thông tin, đẩy tin.

Lâm Tịch đã sử dụng chứng minh thư của những người khác để làm máy liên lạc cho đám người Hứa Mạt, giúp họ có thể liên lạc bất cứ lúc nào.

Lúc này, Hứa Mạt bị Tiểu Thất làm phiền.

Máy truyền tin trên cổ tay hắn loé lên những tia sáng, một màn hình được chiếu ra trước mắt hắn, đối diện là khuôn mặt của Tiểu Thất.

-Anh Mạt, anh nhìn xem, nhà máy sản xuất máy móc này lớn như vậy, bảo sao nhà Lâm Tịch tiểu thư lại giàu có như thế.

Tiểu Thất hưng phấn để Hứa Mạt nhìn thấy khung cảnh phía sau cậu.

-Làm việc cho đàng hoàng vào.

Hứa Mạt trừng mắt lườm cậu.

-Anh Mạt, sao anh không hy sinh đi, em nghĩ chị Điệp nên hiểu rằng hạnh phúc của chúng ta từ nay về sau đều phụ thuộc vào anh.

Tiểu Thất thao thao bất tuyệt.

Hứa Mạt trực tiếp bấm tắt, hình ảnh lập tức biến mất.

Mấy ngày qua hắn đã có một sự hiểu biết chung về thế giới này.

Chiến tranh đã xảy ra từ hơn ba trăm năm trước.

Sau khi cuộc chiến tranh xâm lược ngoài hành tinh bùng nổ, Bái Luân Tinh nghênh đón tai họa diệt vong, sau đó loài người đã xây dựng nên từng thành phố, nhưng giữa các thành phố này lại ngăn cách lẫn nhau, mạnh ai nấy sống.

Mãi cho đến một thời gian dài sau đó, họ mới dần dần mở ra, một liên bang được thành lập giữa các thành phố để cùng nhau chống lại quái thú.

Lúc này, các thành phố lớn bắt đầu coi trọng sức mạnh, bắt đầu xây dựng các học viện siêu phàm, đào tạo các thành viên ưu tú để tác chiến.

Hầu hết các sinh viên của học viện siêu phàm đều sẽ có tương lai rộng mở.

Một trong số họ sẽ trở thành phi công máy bay chiến đấu, một số trở thành bậc thầy máy móc, có người trở thành kỹ sư cơ giới, cũng có người sẽ trở thành siêu phàm giả mạnh mẽ và quan chỉ huy chiến hạm.

Sau nhiều thế hệ nỗ lực, Bái Luân Tinh cũng xuất hiện một loạt các nhân vật phi thường.

Nhiều cái tên đã được khắc trên các tượng đài lịch sử loài người.

-Sói mắt trắng.

Một giọng nói vang lên sau lưng, là Lâm Giản.

Cô đã nghe được cuộc đối thoại giữa Hứa Mạt và Tiểu Thất, khẽ mắng một tiếng.

Mấy hôm nay, Lâm Tịch luôn bảo Hứa Mạt phải theo sát cô, điều này khiến cho cô càng thêm chán ghét Hứa Mạt.

-Lâm Giản tiểu thư muốn đi ra ngoài sao?

Hứa Mạt thấy Lâm Giản đi về phía xe thể thao.

Lâm Giản phớt lờ hắn.

Hứa Mạt đứng dậy đi theo, ngồi vào ghế lái phụ.

Lâm Giản chán chường liếc nhìn Hứa Mạt, khởi động xe, phóng đi.

Chiếc xe thể thao màu đỏ một đường cuồng bạo chạy trong thành phố Cương Khung, dường như đang phát tiết sự bất mãn trong lòng.

Chiếc xe dừng lại trước cửa quán bar Không Gian, cũng là quán bar lớn nhất khu vực này.

Lâm Giản hất tay rời đi, cô biết mấy ngày nay Lâm Tịch đã dạy Hứa Mạt lái xe.

Hứa Mạt chỉ có thể giúp cô đỗ xe.

Bên ngoài quán bar Không Gian, có đủ các loại xe sang trọng rực rỡ muôn màu, kiểu dáng ngầu hơn nhiều so với đời trước.

Bước vào quán bar, một loạt tiếng ồn ập đến.

Hứa Mạt cũng không thích bầu không khí này, vô cùng ồn ào, khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Âm nhạc bùng nổ, ở giữa sân khấu, các vũ nữ gợi cảm trong trang phục thiếu vải đang khoe đôi chân thon dài, khao khát dục vọng.

“Thiên đường Luân Hồi”

Lâm Giản ngồi xuống một chiếc ghế dài, một mình uống rượu.

Có người đến gần bắt chuyện, cô cũng không thèm đếm xỉa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận