Căn Cứ Số 7

Chương 287: Dư luận bùng nổ

Hôm qua là bởi vì sự việc của Lâm Gia mà không làm to việc lên.

Nhưng lần này là Minh Vũ muốn người người của học viện Siêu Phàm.

Minh Vũ bị giết, cục trị an lại dính tay vào.

Minh Thị bọn họ sợ là không rửa sạch tội.

Bây giờ chỉ có liều chết một phen.

Sau khi tắt bộ đàm, Minh Huy đi xuống xe, đi về phía đám người bên trong.

Hắn không mang người vào chỉ có đơn độc một mình.

Minh Huy đi đến trước xe Minh Vũ, cúi người xuống ôm thi thể Minh Vũ từ trong xe ra, hắn thậm chí không nhìn lấy Hứa Mạt một cái.

-Đó là Minh Huy sao?

-Ừ, người kế thừa tập đoàn Minh Thị.

Có rất nhiều người ở phía xa nhìn sang Minh Huy cảm thấy hơi thê lương.

Em trai bị người ta giết rồi.

-Rắc, rắc……

Có tia sáng lóe lên, rất nhiều phóng viên xông tới, bọn họ điên cuồng chụp ảnh Minh Huy và tình hình bên này.

-Thiếu gia Minh, cho hỏi kẻ giết người là người như thế nào, Minh Vũ và hung thủ có có mối thù gì sao?

Phóng viên hỏi dồn dập Minh Huy.

Minh Huy dừng giây lát, nói:

-Bất luận hung thủ là người như nào, tôi tin hắn sẽ chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Nó xong hắn tiếp tục cất bước rời đi, ôm thi thể của Minh Vũ lên xe.

Chiếc xe khởi động rời khỏi nơi này.

Những người phóng viên kia chạy theo người của quân đội và cục trị an, còn có người chạy về phía bọn người Hứa Mạt.

-Xin hỏi mọi người là sinh viên của học viện Siêu Phàm sao, tại sao lại xảy ra mâu thuẩn với Minh Vũ?

-Tại sao ra tay tàn nhẫn như vậy, giết người giữa đường.

-Quân đội đang can thiệp cục trị an thi hành pháp luật sao? Xin hỏi kẻ giết người có xuất thân như nào?

Tô Nhu cau mày.

Lời nói của những phóng viên này vô cùng phiến diện dường như đã có chuẩn bị trước.

Cô biết người là do tập đoàn Minh Thị mời tới.

Tình huống này thường sẽ không có nhiều phóng viên dám tiếp tục.

Sự việc có hơi phức tạp rồi.

Đây là cố ý làm to chuyện.

Minh Vũ phái người giết bọn họ trên đường, làm Lâm Tịch thương nặng, nếu như không phải bọn họ có thực lực thì hôm nay sợ là đã chết ở đây rồi.

Tình huống này bọn họ chỉ là phản công mà thôi , không có vẫn đề gì.

Nhưng đối phương đã nắm được điểm là Hứa Mạt giết người trên đường, tính chất dường như đã hoàn toàn thay đổi rồi, giống như Hứa Mạt là kẻ tội ác tày trời, không có người nhìn thấy bọn họ vừa rồi suýt bị sát thủ giết chết.

Tô Nhu đi lên trước, trả lời:

-Bất luận chúng tôi có xuất thân như nào, sinh mệnh có bị đe dọa, đồng đội bị bắn trọng thương, không lẽ không nên phản công sai?

-Cục trị an đã đến kịp, mọi người là muốn thực thi pháp luật thay cục trị an à?

Phóng viên hỏi lại:

-Quân đội xuất hiện cản trở cục trị an thi hành pháp luật lại là nguyên nhân gì?

Đột nhiên Bổn Trạch Danh đi lên đá bay một phóng viên ra ngoài.

-Bịch.

Phóng viên ngã trên đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Những phóng viên khác lúc lượt lùi về sau, nhìn chằm chằm Bổn Trạch Danh.

-Hy vọng mọi người tin tưởng nghề của chúng tôi, nếu như tra ra bị người khác sai khiến thì sẽ tự chịu trách nhiệm hậu quả.

Bổn Trạch danh trừng mắt, lạnh lùng nhìn những phóng viên kia nói.

Hắn là đội trường, có huyết mạch quân đội.

Ánh mắt Bổn Trạch Danh nhìn người của cục trị an, tiếp tục nói:

-Tôi đề nghị các người nên điều tra quán bar này và tập đoàn Minh Thị.

-Đi.

Nói xong xoay người bỏ đi.

-Những người này không đứng đắn, đi thôi.

Tô Nhu nói với Hứa Mạt.

Hứa Mạt gật đầu, hiểu ra ý của Bổn Trạch Danh và Tô Nhu.

Trước đây người của cục trị an thông tin thì hắn đã nghe thấy, đối phương là người của tập đoàn Minh Thị.

Như vậy không ần thiết đi theo bọn họ.

Người dẫn đầu cục trị an sắc mặt không dễ coi nhưng người của quân đội bao vây, bọn họ không dám manh động.

Bọn người Hứa Mạt đi lên xe, người của quân đội bắt đầu rút khỏi, xe rời nơi này.

Người của cục trị an cũng rời đi.

Kết cục như vậy không tính là quá tệ ít nhất bọn họ không cần chịu trách nhiệm.

Nhưng đoàn người ở phía xa không dời đi, vẫn thảo luận ầm ầm.

Đang thảo luận những người này rốt cuộc là người như thế nào?

Xuất thân quân đội sao?

Vẫn thật là cương quyết.

Giữa đường giết người, quyết liệt mang người đi.

Học viện Nặc Á.

Lâm Thanh Trạch ngồi ở bàn làm việc, rất nhanh đã biết ngọn nguồn câu chuyện.

Tập đoàn Minh Thị, hai ngày liên tiếp phái sát thủ.

Làm việc.

Lâm Thanh Trạch cầm lấy bộ đàm liên hệ với rất nhiều người.

Hắn biết có người bảo vệ tập đoàn Minh Thị.

Nhưng lần này tập đoàn Minh Thị lại dám ra tay trước mặt học viện, bất luận ra sao đều không thể giữ lại.

Làm xong những việc này Lâm Thanh Trạch quay số gọi Hứa Mạt.

-Viện trưởng Lâm.

Giọng nói của Hứa Mạt truyền tới.

-Vẫn tốt chứ?

Lâm Thanh Trạch nói.

-Vâng, đang trên đường trở về học viện, có người hộ tống.

Hứa Mạt đáp.

-Ừ.

Lâm Thanh Trạch gật đầu:

-Chuyện này cậu không cần lo cứ giao cho học viện xử lý là được, trước tiên là quay về đã.

-Cảm ơn viện trưởng Lâm.

Hứa Mạt trả lời.

Sau khi Lâm Thanh Trạch cúp máy, ánh mắt ngày thường uể oải đột nhiên trwor nên sắc bén!



Sáng sớm ngày thứ hai.

Trên con đường của thành phố Cương Khung, rất nhiều người đang ngẩng đầu nhìn lên màn hình.

Phía trên đó đang phát lại hình ảnh xảy ra đêm qua trên đường của thành phố Cương Khung.

Hứa Mạt tay cầm chiến đao, đâm chết Minh Vũ đang ngồi ở trong xe.

Cùng với đó là cảnh quân đội đang vây quanh đội chấp pháp.

-Đêm qua thành phố Cương Khung đã xảy ra xung đột bạo lực, có người đã cầm đao giết người trên đường. Căn cứ theo điều tra, người hành hung là học viên của học viện Nặc Á. Sau khi phát sinh sự việc đã được quân đội bảo hộ rời đi.

-Chuyện gì xảy ra vậy?

Dân chúng thành phố Cương Khung bàn luận ầm ĩ.

Học viên của học viện Nặc Á hành hung giết người trên đường, mà thế lực quân đội lại đi áp chế, ngăn cản đội trị an chấp pháp, còn đưa người hành hung đi mất?

Tin tức này rất nhanh liền truyền đi, tại Cương Khung dấy lên làn sóng không nhỏ.

Càng ngày có càng nhiều người nghị luận, đồng thời, cũng có nhiều truyền thông nhảy vào đưa tin.

Bạn cần đăng nhập để bình luận