Căn Cứ Số 7

Chương 297: Luyện tập thêm

-Anh Mạt, kỹ năng đao của anh càng ngày càng lợi hại rồi.

Tiểu Thất khó khăn lắm mới giết được một con quái nhỏ liền nói.

Nhóm người Diệp Thanh Điệp cũng ở bên cạnh, bọn họ đang cùng nhau luyện tập, xung quanh cũng có rất nhiều học sinh của học viện, hiện tại Hứa Mạt đã không cần phải giấu giếm nữa.

-Đi ra thôi

Hứa Mạt nói, một nhóm người rời hàng.

Cao ốc của thế giới tàn tích, nhóm người Hứa Mạt bước ra ngoài.

-Anh S.

-Chào anh S.

-Anh S anh giết hết quái vật rồi sao.

Suốt quãng đường, đều có người chào hỏi.

Hứa Mạt hiện tại, đã leo lên vị trí đầu tiên trên bảng tân binh.

Thế giới tàn tích tuy là thế giới ảo, nhưng lại là nơi tập luyện tuyệt vời, có thể luyện đao, luyện súng, nếu không quan tâm đến điểm tích lũy, thì còn có thể tìm quái vật có cấp bậc cao hơn mình để luyện tập, cảm nhận sự áp bức của cấp bậc cao.

Sau khi đi ra khỏi cao ốc tàn tích, càng có nhiều ánh mắt nhìn trên người Hứa Mạt hơn, mấy ngày này anh ấy cũng đã quen rồi.

-Bạn Hứa Mạt, có thể trao đổi thông tin tiên lạc không?

Một bạn học nữ trông rất ngọt ngào đi tới, vừa có chút hơi hồi hộp, vừa có chút mong chờ.

-Xin lỗi.

Hứa Mạt cười mỉm đáp, anh ấy đã không nhớ đã từ chối bao nhiêu lần rồi.

-Không sao.

Bạn nữ hơi thất vọng bước đi, khó khăn lắm mới lấy hết can đảm, nhưng vẫn là thất bại rồi.

Hứa Mạt có chút đau đầu.

-Đã nói rồi, cậu ta thích các chị gái, thích người lớn tuổi, cậu…..

Sau khi bạn nữ rời đi, bạn của cô ấy nói nhỏ, cúi đầu liếc mắt nhìn một cái.

-Cậu muốn chết à.

Bạn nữ kia khó xử mắng.

Hứa Mạt rời đi với vẻ mặt xấu hổ, Diệp Thanh Điệp ở bên cạnh bịt miệng cười.

-Chị Điệp, thanh danh của em…

Hứa Mạt buồn bực nói, những điều này đều là lời thoại của nhóm người chị Điệp khi thay anh từ chối.

-Chẳng lẽ những lời đó không phải là sự thật à?

Diệp Thanh Điệp cười mình rồi hỏi.

-...........

Hứa Mạt ngạc nhiên, vậy mà lại không nói lên lời.

-Hứa Mạt, ta có thắc mắc về vấn đề người máy, có thể nhờ cậu giải thích được không, nếu không phiền, có thể giữ lại thông tin liên lạc.

Một chị gái cùng trường có dáng người nóng bỏng đi tới và cười rồi nói với Hứa Mạt.

Nghe nói, học đệ Hứa Mạt thích phong cách của cô ấy.

-Ờ…

Hứa Mạt liếc nhìn, vị học tỷ này cao ráo gợi cảm, khoảng 18 19 tuổi, tự tin và hào phóng.

Thật sự là rất đẹp.

Hay là….

-Anh ấy có bạn gái rồi.

Diệp Thanh Điệp nói.

Bạn nữ liếc nhìn Diệp Thanh Điệp và nói:

-Vậy học đệ Hứa Mạt, tôi đợi câu chia tay.

Nói rồi đi khỏi.

Hứa Mạt:

-Em có bạn gái khi nào vậy?

-Yêu đương không tốt đâu, ảnh hưởng đến việc luyện tập của cậu.

Diệp Thanh Điệp vừa cười vừa nói.

-Cũng có lý.

Hứa Mạt gật đầu, sao lại cảm thấy có gì không bình thường nhỉ.

Trần Thu Tuyết đi qua Hứa Mạt, ánh mắt cô ấy vẫn luôn dán chặt trên người Hứa Mạt, thấy Hứa Mạt nhìn cô.

Trần Thu Tuyết có chút hồi hộp, gật đầu.

Hứa Mạt cũng mỉm cười gật đầu đáp lại, hai người cứ thế lướt qua nhau.

-Bịch…

Trần Thu Tuyết cảm nhận tim đập hơi nhanh, sau đó liền có chút phiền muộn.

Trần Thu Tuyết cuối cùng hiểu ra, trước đây Hứa Mạt không phải đang giả vờ.

Mà là thật sự không vừa mắt với cô!

Có khả năng nào, anh ấy thậm chí vốn dĩ không quen biết mình?

Điều này khiến Trần Thu Tuyết chịu đả kích lớn, bản thân là học sinh năm nhất cấp A tài năng nhất, trong mắt của Hứa Mạt, hoàn toàn không có cảm giác của sự tồn tại.

Nghe nói Hứa Mạt thích các chị gái.

Cho nên, là do mình trẻ sao?

Không nghĩ nữa, bây giờ nữ sinh muốn theo đuổi Hứa Mạt, có thể xếp một hàng dài ra đến cổng học viện.

-Cảm giác sau khi nối tiếng thế nào?

Diệp Thanh Điệp cười rồi hỏi.

Cô đương nhiên là cảm thấy vui mừng cho Hứa Mạt rồi.

Trước đây vẫn luôn phải ở ẩn, cô cũng thấy tiếc thay cho Hứa Mạt.

Bây giờ, cuối cùng quang minh chính đại, vạn người ngưỡng mộ.

Tất cả mọi người đều biết anh ấy ưu tú đến mức nào.

Hứa Mạt cảm thấy hơi kỳ quái, đi đến đâu cũng đền bị mọi người vây lại nhìn.

Anh cũng không biết được đây là loại cảm giác như thế nào.

Nhưng được nhiều nữ sinh xinh đẹp tỏ tình công khai.

Vẫn là có chút mừng thầm.

Tất nhiên, anh không nói ra điều này.

-Nhiều chị gái xinh đẹp theo đuổi như vậy mà vẫn cần hỏi sao?

Tiểu Thất lẩm bẩm nói, sự thật đấy.

Tinh Vân ở bên cạnh cười ngây dại.

Từ sau ngày hôm qua, cô ấy cứ cười như vậy.

Thật sự rất vui.

Từ sau khi mẹ cô mất, cô bị tiêm dịch tiến hóa gene, tính cách đã thay đổi rất nhiều, giữ thói quen im lặng, chỉ là luôn tự nói với bản thân như vậy đã rất tốt rồi, phải cố gắng sống vui vẻ.

Hứa Mạt luôn là động lực của cô.

Hôm nay nhìn thấy Hứa Mạt như vậy, cô thật sự rất vui, từ trước đến nay chưa bao giờ vui như vậy.

-Hứa Mạt.

Lúc này, một tiếng gọi lớn truyền đến.

Hứa Mạt ngẩng đầu nhìn người đang đi đến, xung quanh có không ít học sinh cũng dừng bước, nhìn về phía học sinh phát ra tiếng gọi kia.

Lôi Nặc.

Lôi Nặc rất nghiêm túc.

Hứa Mạt vẫn luôn là thợ săn hoang dã mà anh ta xem thường.

Và vị thiên tài cơ giáp sư kia là mục tiêu mà anh muốn đuổi kịp.

Bây giờ, hai người biến thành một người.

Nội tâm Lôi Nặc rất phức tạp.

-Chuyện gì vậy?

Hứa Mạt ngạc nhiên hỏi.

-Trước đây có một chút hiểu nhầm với cậu, tôi xin lỗi.

Lôi Nặc xin lỗi Hứa Mạt, rất chân thành nói:

-Nhưng tuy cậu là thiên tài cấp S nhưng tôi nhất định sẽ vượt qua cậy, ít nhất là trên người máy.

Ờm….

-Vậy cậu cố lên.

Hứa Mạt ‘động viên’ nói.

Nhìn có vẻ không được thông minh.

Lôi Nặc, có chút giống kiểu con mọt sách chết vì đọc sách ở thế giới trước.

Một kẻ cố chấp.

Người không xấu, ngốc nghếch.

-Cảm ơn.

Lôi Nặc nói, anh ta lấy hết can đảm mới có thể nói ra, xem như có một lời giải thích với chính bản thân.

Nói xong, anh ta quay người rời đi, chuẩn bị tòa nhà người máy tiếp tục luyện tập thêm.

Lại nghe thấy ông lão đang nói chuyện với ai đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận