Căn Cứ Số 7

Chương 76: Sớm

Rõ ràng có một cuộc đọ súng đang diễn ra bên trong chợ đen.

Hứa Mạt thậm chí còn nghe thấy một tiếng nổ dữ dội.

Có bom ở chợ đen.

Rốt cuộc Tần Trọng là ai?

Hắn đã chuẩn bị cho kế hoạch này trong bao lâu, và mục đích là gì?

Đám Diệp Thanh Điệp đều do Tần Trọng huấn luyện, có nghĩa là rất nhiều vũ khí cũng là do Tần Trọng cung cấp, tuy không phải là vũ khí cao cấp nhưng cũng chứng tỏ hắn có đường dây phía sau.

Tần Trọng, chẳng lẽ hắn cũng là người từ trên kia xuống?

Một bóng người từ chợ đen đi ra, cởi mũ bảo hiểm, cuối cùng ho ra máu, sắc mặt tái nhợt, hóa ra là Bí thư Kim.

Bộ giáp của hắn ta đã hết năng lượng.

Thất bại, hắn giờ đây như một mớ hỗn độn.

Đây là cơ hội cuối cùng của hắn, vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ khi thắng được Tần Trọng.

Hắn ta vào chợ đen với đội trấn áp, nhưng bị chặn bởi các lực lượng.

Đừng nói bắt được Tần Trọng, hắn thậm chí còn không nhìn thấy mặt Tần Trọng.

Bí thư Kim đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, hắn ta chưa bao giờ để Tần Trọng vào mắt, trong mắt hắn ta Tần Trọng thậm chí chỉ là một con chó mà thôi.

Nhưng bây giờ, chó cắn người.

Nó không chỉ cắn hắn, nó thậm chí có thể giết chết hắn.

Liếc nhìn chợ đen, đôi mắt của Bí thư Kim tràn đầy sự thù hận, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Hắn nghĩ về việc lao vào một cách tuyệt vọng, nhưng đã quá muộn.

Không có thời gian.

Nghĩ về điều này, Bí thư Kim kéo cơ thể mệt mỏi của mình trở lại con đường ban đầu.

Hắn ta muốn về nhà.

Bí thư Kim vội vã quay lại, hắn dùng sức để chạy.

Khi hắn ta đi ngang qua, một bóng đen xa xa đang đi theo sau hắn ta, Bí thư Kim không chú ý, hắn ta không có nhận thức mạnh mẽ như Hứa Mạt.

Hứa Mạt siết chặt thanh kiếm trong tay, giống như một thợ săn trong bóng tối, âm thầm đi theo Bí thư Kim, hắn không vội vàng ra tay.

Trong trận chiến lần trước, Bí thư Kim đã cho hắn quá nhiều ngột ngạt, hắn không biết sức chiến đấu của đối thủ còn bao nhiêu và liệu hắn có cơ hội chiến thắng hay không.

Nếu Hứa Mạt đoán đúng, Bí thư Kim là kẻ đã ra lệnh cho Rắn Hổ Mang giết gia đình hắn.

Rắn Hổ Mang là cấp dưới của hắn ta, và đội chấp pháp cũng tuân theo mệnh lệnh của hắn ta.

Cha của Tinh Vân, một thành viên của nghị viện liên bang.

Trong mắt Hứa Mạt trước đây, hắn là một 'nhân vật lớn' thuộc thế giới ngầm.

Khi Bí thư Kim trở lại cửa, đèn bên trong đã tối mờ, khu vực này tương đối giàu có, tình hình bạo loạn cũng tốt hơn và lắng dịu hơn.

Bí thư Kim thở phào nhẹ nhõm, mở cửa bước vào phòng, bật đèn lên.

Khoảnh khắc đèn bật sáng, trái tim Bí thư Kim co giật.

Trên ghế sô pha, một bóng người lặng lẽ ngồi đó, bóng người này cũng mặc áo giáp, nhưng không đội mũ bảo hiểm, Bí thư Kim nhận ra hắn ta.

Vợ và con gái của hắn đang quỳ trên mặt đất, bị trói và bịt miệng, trong khi một người bên cạnh chĩa súng vào họ.

Hứa Mạt cũng nhìn thấy bên trong đang xảy ra chuyện gì, hắn yên lặng tới gần, cảm giác của hắn xâm nhập vào bên trong.

-Bí thư Kim.

Bóng người ngồi trên sô pha nhìn Bí thư Kim vừa đi vào nói:

-Ngươi có biết mình đã làm ra chuyện gì không?

-Bọn họ không biết gì hết.

Bí thư Kim sắc mặt tái nhợt nói với người trên sô pha.

-Nghị trưởng rất thất vọng về ngươi.

Người trên sô pha tiếp tục nói, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.

Bí thư Kim khẽ run, nói:

-Anh có thể thả họ ra được không? Họ vô tội.

-Ngươi tự mình kết thúc đi.

Người đàn ông bình tĩnh nói.

Bí thư Kim vô cùng đau xót trong lòng.

Chỉ thiếu chút nữa, hắn có thể hoàn thành một loạt nhiệm vụ sau khi rời đi, đi lên thế giới trên kia, tại sao lại xảy ra những chuyện này?

Hắn biết rằng hắn nhất định phải chết.

-Tinh Vân

Bí thư Kim vẻ mặt đau khổ nhìn con gái và người vợ yêu dấu của mình.

Hắn yêu họ hơn yêu bản thân mình.

Hắn một đời vì bọn họ mà cố gắng, hắn biết rõ thế giới ngầm là địa ngục.

Ngay cả khi hắn ta đang sống trong địa ngục, hắn ta luôn muốn rời đi.

Vì thế, hắn có thể trả bất cứ giá nào.

Thậm chí, không có lương tâm.

Nhưng cuối cùng, hắn đã nhận được gì?

Đây là quả báo sao?

Hắn biết rằng bọn chúng sẽ không để vợ và con gái của hắn đi, hắn muốn phản kháng. Nhưng hắn không dám, nếu chống cự, một tia hi vọng còn lại cũng sẽ chẳng còn.

Hơn nữa thực lực của đối phương cũng không thua gì hắn, chống cự cũng vô ích, tình trạng của hắn hiện tại xem ra chỉ có con đường chết.

-Thả họ ra.

Bí thư Kim lấy súng ra chĩa vào đầu hắn, muốn thay đổi khả năng cuối cùng.

-Không…

Vợ hắn và Tinh Vân thút thít, nước mắt không ngừng tuôn rơi, họ điên cuồng lắc đầu.

Bí thư Kim nhìn họ, nước mắt cũng không kiềm được mà chảy.

Lúc này, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều ký ức.

Khi Tinh Vân còn nhỏ, hắn đã đưa Tinh Vân đi khắp nơi, bọn họ cùng nhau chơi đùa.

Khi Tinh Vân còn nhỏ, vợ hắn đã cùng con bé tập đọc và viết, hắn lặng lẽ quan sát từ bên cạnh.

Sau này Tinh Vân lớn lên, con bé học nhạc, hắn thích cùng vợ mình lặng lẽ nghe con gái chơi nhạc, khung cảnh đó thực sự rất tuyệt.

Nhưng giờ đây, mọi thứ đều kết thúc!

-Thật xin lỗi.

Bí thư Kim xin lỗi vợ và Tinh Vân.

-Bùm.

Một tiếng súng vang lên, cơ thể của Bí thư Kim ngã xuống, kết thúc cuộc đời bẩn thỉu của hắn ta.

-Hu hu hu…

Vợ hắn và Tinh Vân đau đớn, cố vùng vẫy, nước mắt giàn giụa trên mặt.

Người trên sô pha lấy miếng vải trong miệng ra, hai người khóc thảm thiết.

-Ba.

Tinh Vân quỳ xuống đi về phía thi thể, trong giọng nói mang theo đau đớn, cô chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy.

-Tại sao lại như vậy?

Mẹ của Tinh Vân giận dữ nhìn chằm chằm người trên ghế sô pha.

Đối phương liếc bà ta một cái, châm chọc nói:

-Sớm muộn sẽ có một ngày như vậy, chẳng qua chỉ là sớm hơn một chút mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận