Căn Cứ Số 7

Chương 253: Thanh lý tại chỗ

Lâm Tịch nhìn bóng lưng của Hứa Mạt, đột nhiên cảm thấy một cảm giác quen thuộc.

-Quỷ Nhai.

Thì ra đó là Hứa Mạt.

Cô vẫn luôn suy nghĩ là ai đã cứu cô.

Nàng thậm chí còn nghĩ, liệu có phải là người mà cha phái tới không.

Nhưng lúc này nàng mới biết được, là Hứa Mạt.

Hắn lần trước đã cứu mình.

Lần này lại vẫn là hắn.

Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy mình vốn không hề hiểu Hứa Mạt một chút nào.

Hứa Mạt vẫn luôn bảo vệ cô.

Người thân thì lại bán đứng, không thèm để ý đến chuyện sống chết của cô.

Nhưng người quen biết ở bên ngoài như Hứa Mạt lại lần lượt cứu cô.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Tịch không biết phải cảm nhận ra sao.

-Đưa kiếm cho tôi.

Lâm Tịch mở miệng nói, đôi mắt cô ửng đỏ.

-Chị Tịch.

Tinh Vân từ trong túi lấy ra một thanh kiếm nguyên lực, đưa cho Lâm Tịch, cô cũng hướng về phía trước chiến đấu.

Một đoàn người đang chém giết ở bên ngoài Lâm gia.

Chỉ thấy một đoàn xe chạy tới, không ít người xuống xe, trong tay đều cầm vũ khí.

-Đùng, đùng, đùng...

Không cần đợi đối phương ra tay, Diệp Thanh Điệp đã lập tức khai hỏa, liên tục có thân thể người bị nổ tung, bị chết ngay tức khắc.

Một người đeo kính râm bước ra từ phía sau, súng trong tay hắn có nòng rất to, bên trong bùng nổ ra những tia chớp màu xanh lam tuyệt đẹp, giống như là tích trữ năng lượng vậy.

-Cẩn thận, là vũ khí cấp b đấy.

Lâm Tịch nhắc nhở.

Lực tinh thần của Hứa Mạt hướng về phía súng của đối phương, súng bỗng ngừng tích trữ năng lượng, một nguồn ánh sáng màu lam kinh khủng bắn ra. Lực tinh thần của Hứa Mạt được phóng ra hết mức, nhưng vẫn không thể làm năng lượng nổ tung.

Cường độ năng lượng cấp B đã vượt quá khả năng của hắn, nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến tốc độ bắn ra của nguồn năng lượng ánh sáng đó.

Hắn bước ra một bước, chiến đao trong tay lập tức bổ vào phía trên nguồn năng lượng ánh sáng kia.

-Ầm.

Chiến đao chém lên trên năng lượng ánh sáng, trực tiếp nổ tung, chiến đao trong tay Hứa Mạt suýt chút nữa thì tuột tay, cơ thể bị đẩy lùi mấy bước.

Đối phương lại tích trữ năng lượng một lần nữa, lần này, chiến đao trong tay Hứa Mạt lập tức gào thét bay tới, hướng thẳng về phía trước bay lên.

Sắc mắt người kia liền hoảng loạn, chỉ thấy chiến đao tăng tốc độ.

Hắn muốn tránh nhưng chiến đao giống như có mắt vậy, trực tiếp cắm vào đầu của hắn, làm cho thân thể hắn ngã về phía sau. Súng năng lượng trong tay tóe ra năng lượng ánh sáng màu xanh lam vọt lên không trung, nổ tung trên bầu trời.

-Chị Tịch lái xe.

Hứa Mạt mở miệng nói, lại có người cải tạo gen xông lên phía trước. Diệp Thanh Điệp liên tục nổ súng, đánh bay bọn hắn đi.

Lâm Tịch đã khởi động xe xong,, một đoàn người lần lượt chui vào trong xe.

-Lên xe.

Lâm Tịch mở cửa kế bên ghế tài, Hứa Mạt xông lên ngồi, chiếc xe lập tức khởi động rời đi.

-Đùng.

Kính ở phía sau ngay tức khắc bị phá hủy, đám Tinh Vẫn liền nằm xuống, Diệp Thanh Điệp cầm lấy súng hướng về phía sau khai hỏa, bắn chết những người đang đuổi theo.

-Ầm, ầm...

Từng chiếc xe lần lượt khởi động, đuổi theo phía sau bọn Hứa Mạt.

Phía sau cùng có một chiếc xe thương vụ sang trọng, Minh Huy ngồi ở bên trong yên tĩnh nhìn xem tất cả.

Hắn không tự mình xuống xe ra tay.

Dù sao cũng là học sinh của học viện Nặc Á, hắn không muốn dính máu.

Nhưng mà, cho dù là học sinh của học viện Nặc Á, giết người ở thành phố Cương Khung, học viện Nặc Á cũng sẽ bảo vệ sao?

Hắn cầm lấy máy truyền tin gọi một dãy số, đối diện truyền đến âm thanh:

-Minh thiếu hôm nay sao lại rãnh mà tìm tới tôi vậy.

-Cục phó Nghiêm...

Minh Huy mở miệng, chiếc xe cũng khởi hành, đi về phía trước.

Nếu Hứa Mạt bị bắt vào nhà giam, tất nhiên sẽ bị học viện Nặc Á xóa tên.

Trong tù giết chết hắn đơn giản hơn nhiều.

Bọn người săn hoang dã này, thật là một đám liều mạng, lại còn hung ác.

Trong lòng Minh Huy cũng có vẻ nghi ngờ, cảm thấy dường như có cái gì đó là lạ.

Nhưng lạ ở chỗ nào thì lại không nghĩ ra. Thực lực của đám người săn hoang dã này dường như hơi mạnh.

Trong khu vườn ở Lâm gia, Lâm Viễn và Lâm Giản nhìn thấy một đường toàn thi thể, sắc mặt cực kỳ khó coi.

-Là hắn, là hắn...

Cơ thể Lâm Giản hơi run rẩy.

Cô cũng nhận ra người ngày đó cứu chị gái mình chính là Hứa Mạt.

Bảo sao mà hắn lại mặc kệ sống chết của mình.

Nhưng mà, sao hắn lại mạnh như vậy.

Hắn không phải chỉ là người săn hoang dã hèn mọn thôi sao?

Lâm Viễn cũng có dự cảm chẳng lành.

Lúc này, máy truyền tin của hắn rung lên.

Lâm Viễn nhìn một cái, là một dãy số lạ, nhưng hắn vẫn bắt máy.

-Ai đấy?

Lâm Viễn hỏi.

Ta là viện trưởng đương nhiệm của học viện Nặc Á Lâm Thanh Trạch. Lâm Viễn, ta không biết ở đó xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Hứa Mạt xảy ra chuyện, ông chuẩn bị lo tốt mộ phần của mình đi.

Một âm thanh truyền đến, sau đó liền cúp máy.

Lâm Viễn thả máy truyền tin xuống, cơ thể hơi run rẩy.



Trên đường phố Cương Khung, những người đi bộ trong lúc chờ đèn giao thông đã nhìn thấy một chiếc ô tô phóng nhanh qua, tạo ra một cơn gió mạnh. Đằng sau truyền đến tiếng gầm dữ dội.

Những chiếc xe liên tục tăng tốc, vụt qua như tia chớp.

-Bọn đua xe chết tiệt.

Những người bên đường có chút chán ghét, cầm điện thoại chuẩn bị tố cáo.

-Bọn điên này.

Những người lái xe bình thường trên đường chửi rủa. Xe của Tô Nhu là một chiếc Coupe, tính năng rất mạnh.

Nhưng phía sau xe gió thổi xuyên, lại đông người nên ảnh hưởng đến tốc độ. Trong lúc đó chiếc xe phía sau vẫn gắt gao bám đuôi không dứt.

-Chị Điệp, đưa súng cho ta, chị nằm xuống đi.

Hứa Mạt nói.

Diệp Thanh Điệp đưa súng cho Hứa Mạt, hắn quỳ trên ghế phụ lái, chĩa súng vào cửa sổ ô tô bị vỡ phía sau, bắn chiếc xe đang đuổi theo bọn họ.

-Ầm…

Kính xe phía sau nổ tung, mảnh kính bay thẳng vào mắt tài xế. Tài xế hét lên, đạp phanh gấp, vô lăng quay cuồng, đâm thẳng vào lề đường, thân xe bay lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận