Căn Cứ Số 7

Chương 182: Thủ đoạn

-Được.

Lâm Tịch gật đầu, tiếp tục chạy như điên về phía trước.

Mấy người Hứa Mạt muốn theo cùng, lại bị Dương Minh chặn.

-Các ngươi theo ta chiến đấu.

Dương Minh chém giết một con quái thú đứng trước mặt bọn họ.

-Mạt ca, Điệp tỷ.

Tiểu Thất hô lên.

-Ngươi đi trước.

Hứa Mạt đáp lời Tiểu Thất, chiến đao trong tay xẹt qua, một con phi cầm bị chém ra làm hai khúc.

-Bọn ta lưu lại làm bia đỡ đạn à?

Tần Lan nhìn chằm chằm Dương Minh phẫn nộ nói, một đám quái thú vây quanh bọn họ chuyển động ở trên không.

Sống chết trước mắt, nàng cũng không cố kỵ đến thân phận của đối phương gì nữa.

-Đây là nhiệm vụ của các ngươi.

Dương Minh lãnh đạm đáp lại, lúc ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, ánh mắt đạm mạc.

Tần Lan rất khó chịu, mặc dù biết tiền không có dễ lấy như vậy.

Nhưng đối phương cố tình làm thế thì hơi quá đáng, điều này làm cho hắn đánh mất sự tôn trọng với giáo viên của Học viện Siêu Phàm.

Bước chân của Hứa Mạt dừng lại, nhìn Dương Minh.

Hắn cũng cảm thấy, Dương Minh giống như là có chút nhằm vào người săn hoang?

Trước đó hắn đã cố ý không có nghĩ cách cứu viện.

Hiện giờ lại giữ bọn họ lại, giống như lời Tần Lan nói, thuần túy là với tác dụng pháo hôi.

Hắn rốt cuộc là có ý gì?

Mấy người săn hoang bọn họ, đối với Dương Minh là giáo viên của Học viện Siêu Phàm cũng không có tồn tại xung đột về lợi ích gì.



Có điều lúc này hông kịp tự hỏi về mục đích của Dương Minh nữa.

Quái thú vờn quanh trên bầu trời bay nhào xuống, Dương Minh bắt đầu giết chóc, mặc kệ người săn hoang không có quan tâm đến nữa.

“Oành, oành…”

Diệp Thanh Điệp liên tục nổ súng, Ảnh và Tinh Vân ở bên cạnh nàng, ba người Tần Phu theo phía sau.

-Theo sát ta.

Hứa Mạt đi tuốt đằng trước, mấy người Diệp Thanh Điệp lập tức đuổi theo kịp.

Trong thời gian ngắn ngủi người phía trước đã chạy xa.

Dương Minh chỉ ngăn cản bọn họ nhất thời thu hút một nhóm quái thú, có vẻ như đã đạt đến mục đích của hắn nên không quan tâm mấy người săn hoang kia nữa.

Cùng lúc với đám người Hứa Mạt đi về phía trước còn thu hút nửa số quái thú vồ giết về phía bọn họ.

“Oành.”

Diệp Thanh Điệp lại nổ súng lần nữa, nhưng vài con quái thú tiếp tục đáp xuống.

-Cẩn thận.

Sắc mặt Tần Lan thay đổi.

Hứa Mạt bật người nhảy lên một cái, chiến đao bay lượn trên không trung, mưa máu vung vãi rơi rụng, thi thể của tất cả quái thú rơi xuống.

Tần Lan nhìn thoáng qua những thi thể này, đặt trong tình huống bình thường mấy con quái thú đó đều là tiền cả!

Có điều bình thường sẽ không có quái thú lui tới với quy mô lớn giống như lúc này.

Nhưng dù vậy, lấy thực lực của Hứa Mạt, cho dù là người săn hoang, nếu là mấy trăm con thì một ngày làm được mấy nghìn đồng Liên Bang hẳn là rất dễ.

Bọn họ chạy vội thẳng về phía trước, vây quanh Hứa Mạt, những con quái thú kia không ngừng vờn quanh ở trên đỉnh đầu của bọn họ, hơn nữa có xu thế nhiều hơn.

Không trung lại có quái thú đáp xuống không dứt.

-Các ngươi đi trước với tốc độ cao nhất, không cần quan tâm đến đám quái thú.

Hứa Mạt vừa chạy vừa mở miệng nói, những người khác gật đầu, không có xem quái thú, tăng tốc tiến lên.

Nếu cứ tiếp tục rề rà, bọn họ sẽ bị dây dưa đến chết.

Quái thú không giết hết được.

Quái thú không ngừng đánh giết xuống, nhưng lúc gần giết tới bọn họ đều bị một nguồn lực ngăn cản, tốc độ chậm lại, sau đó bị một đao chém giết.

“Vù.”.

Trên đỉnh đầu xuất hiện một cơn lốc quái thú đáng sợ, quái thú xung quanh đồng thời đáp xuống, Hứa Mạt cảm giác được khí tức của một con quái thú cấp B.

-Phiền toái.

Hứa Mạt thầm nghĩ trong lòng, bầy quái thú che khuất bầu trời cùng lúc vọt xuống tới.

Mây đen đè nặng đỉnh đầu.

Giống như là ngày tận thế.

Sắc mặt của đám người Tần Phu và Tần Lan trắng bệch, cơ thể đang chạy cũng hơi run lên, cảm giác chân của mình có hơi mềm nhũn.

Thế này phải giết thế nào?

Kiểu gì cũng không giết hết được, mặc dù Hứa Mạt rất mạnh nhưng không có khả năng tiêu diệt nhiều quái thú như vậy.

Bọn họ sẽ chết ở chỗ này sao?

Ngay khi suy nghĩ ấy vừa hiện ra, Tần Lan lại một lần nữa thấy được một cảnh cực kỳ hoa mỹ.

Chỉ thấy trên người Hứa Mạt lại có điện sáng lóng lánh, lượn quanh trên chiến giáp, thậm chí trên không trung đều xuất hiện từng đường tia chớp, chiếu sáng vùng không gian bị đè nén đáp.

Bầy quái thú đáp xuống phát ra tiếng kêu chói tai bén nhọn, có dòng điện bắn trúng thân thể của bọn nó, khiến cho cơ thể bọn nó bất ổn.

Quái thú che khuất bầu trời xung phong liều chết lao tới, một cơn lốc dòng điện kinh khủng càn quét ra.

Hứa Mạt ra đao.

Tần Lan cho rằng một đao trước kia là một đao đẹp nhất mà nàng từng thế.

Bây giờ không phải thế nữa.

Mang theo ánh sáng tia chớp chém ra một đao, khiến cho đám quái thú nổ tung.

Bầu trời đổ xuống cơn mưa máu.

Chém ra mấy đao liên tục, một vùng đen thùi lùi ngã xuống toàn bộ.

Tốc độ chạy của đoàn người cũng không có bị ảnh hưởng quá lớn.

Nhưng trong lòng của đám Tần Lan và Tần Phu lại bị trùng kích không gì sánh được.

Thiếu niên người săn hoang mười sáu tuổi?

Nếu không phải là tin tưởng Hứa Mạt, Tần Phu thật sự sẽ hoài nghi hắn là học viên của học viện nào đó đi ra ngoài để thí luyện.

Nhưng Hứa Mạt, rõ ràng là hắn không hiểu một cái gì hết.

Vậy nên, đây là yêu nghiệt gì thế chứ?

Nguy cơ vẫn chưa giải trừ, dọc theo đường đi quái thú bị chém liên tục.

Nhưng trên đỉnh đầu một con quái thú cấp B vẫn theo dõi bọn họ.

Con quái thú này cao đến tầm năm sáu mét, hai cánh dang ra cực kỳ khủng bố, đầu bẹp, nhưng mắt cực kỳ lợi hại, nhìn chằm chằm vào Hứa Mạt.

Đúng lúc này, đám người Hứa Mạt thấy phía trước có một bóng người cấp tốc chạy vội đến.

Là Lâm Tịch.

Nàng đã dẫn người đến chỗ xe rồi trở lại tiếp ứng.

Con quái thú cấp B kia đáp xuống, đánh về phía đám Hứa Mạt.

Lúc lao xuống nó há to miệng, phun ra một tia chớp bổ thẳng về phía Hứa Mạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận