Căn Cứ Số 7

Chương 293: Im lặng

Tuy rằng sự kiện lần này có ảnh hưởng không tốt lắm nhưng Tôn Bàn Tử cũng thấy được một mặt tốt của nó. Chuyện này đã trực tiếp khiến quan hệ của họ kéo lại gần nhau hơn.

Hắn tự nhiên biết rõ mặc dù các loại đồ vật này nọ có thể dùng tiền để mua nhưng lại không mua được tình cảm.

Chỉ có khi cùng nhau trải qua hoạn nạn, vượt qua nguy hiểm, hơn nữa là cùng tiến cùng lùi thì quan hệ mới có thể trở nên thân thiết hơn.

Hơn nữa, huy động truyền thông là muốn động tới học viện nhỉ?

Cũng không chịu cân nhắc kỹ lưỡng gì cả.

Lần này, hắn chờ xem kịch vui.

Ánh mắt đảo quanh, dường như hắn đang tìm tới bóng dáng của Hứa Mạt, nhưng lại không tìm thấy.

Lý Mạn và Giang Đồng cũng đã ở bên trong đám đông, bọn họ nhìn thấy Tôn Tiểu Tiểu và nhóm người Bản Trạch Danh.

Ánh mắt của Lý Mạn có chút phức tạp.

Tất cả mọi người đều nhìn ra tâm tư của cô đối với Bản Trạch Danh, nhưng sau ngày hôm đó, tất cả giống như đều thay đổi.

Giữa bọn họ và nhóm người Tôn Tiểu Tiểu, Bản Trạch Danh xuất hiện một vết rách không thể bù đắp.

Cô không rõ đến cuối cùng tại sao lại tạo thành như vậy.

Bởi vì Hứa Mạt sao?

Sự kiện lần này, cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào đây?

Hứa Mạt có thể bị trục xuất khỏi học viện hay không, nhưng cô lại thật sự hy vọng là có.

Đương nhiên Giang Đồng cũng có chung suy nghĩ, hắn nhìn ánh mắt của Tôn Tiểu Tiểu xong đều cảm thấy không tốt.

Đồ con gái ngu ngốc.

Thời gian trôi đi từng chút một, tất cả mọi người vẫn đang chờ đợi.

Cuối cùng thì Lâm Thanh Trạch cũng từ phía xa xa đi tới, đám đông tự động chừa ra một con đường nhỏ.

Người vây xung quanh xôn xao một trận.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Thạnh Trạch bước lên trên sân khấu ở trung tâm quảng trường.

Trong phút chốc, tất cả truyền thông, toàn bộ camera đều ngắm tới trên người Lâm Thanh Trạch.

-Viện trưởng Lâm, lần trả lời này của học viện Nặc Á là chuẩn bị giao ra hung thủ giết người phải không?

Có phóng viên mở miệng nói:

-Tôi thấy những kẻ tham gia lúc đó đang đứng ở bên cạnh, học viện Nặc Á có khiển trách gì bọn họ không?

Lâm Thanh Trạch liếc mắt nhìn quét qua phóng viên kia một cái, nói:

-Cút đi.

Có người tiến lên trực tiếp kéo cánh tay người phóng viên kia lôi ra ngoài.

-Viện trưởng Lâm, ngài không dám ba mặt một lời sao....”

Phóng viên kia vẫn còn đang lớn tiếng hỏi, lại bị một con dao kề lên cổ, trực tiếp im ngay tại chỗ.

Người xung quanh nhất thời im lặng.

Học viện Nặc Á lớn gan thật đấy.

-Tôi hy vọng tất cả mọi người đang ở đây không cần mang theo quan điểm cá nhân rõ ràng, đang không hiểu được chân tướng của sự kiện vừa rồi, mà tiến hành xét xử ngay trên dư luận đối với học viện Nặc Á. Những ngày qua đã có không ít truyền thông cố ý lợi dụng điều này để hấp dẫn ánh mắt của dư luận, học viện Nặc Á toàn bộ đều nhớ kỹ.

Không ít phóng viên cảm thấy rét run.

Học viện Nặc Á thật sự chắc chắn xoay chuyển được dư luận sao?

-Sau lưng tôi chính là nguyên nhân trước đó của sự việc lần này mà học viện đã thu thập được, mọi người tự mình xem đi.

Lâm Thanh Trạch chỉ hướng về phía sau lưng ông.

Ở một nơi nào đó, có một tòa nhà làm bằng thép, phía trên tòa nhà có treo một cái màn hình rất lớn. Lúc này, màn hình sáng lên.

Trên màn hình đang phát một đoạn video, là đoạn video được người ta quay lại.

Tiếng bắn nhau ở bên ngoài quán bar diễn ra ở tối hôm đó vang lên. Video vẫn đang phát, người quay lại video hẳn là người chứng kiến sự việc này.

Thông qua đoạn video có thể nhìn thấy bốn tên sát thủ hung bao đang trực tiếp đi lên giết người.

Hơn nữa còn có ba người vô tội bị giết chết.

Một người bạn học trong nhóm Hứa Mạt liều chết tiến lên giết chết một tên nhưng lại bị đánh trúng đến trọng thương.

Bốn tên sát thủ đã bị giết chết. Sau đó, là hình ảnh một chiếc xe thể thao rời đi.

Có người nhận ra đó là xe của Minh Vũ. Cho nên, đây chính là nguyên nhân của sự việc lần này phải không?

Hình ảnh chuyển đổi, sau đó là một số hình ảnh bên trong quán bar, có rất nhiều kẻ cải tạo gen sát thủ bao vây và chém giết nhóm người Hứa Mạt.

Sau đó nữa, là ảnh chụp bọn người Minh Vũ mang theo một nhóm phụ nữ tiến vào, trong đó có hai người là bị cưỡng ép đi vào.

Lúc sau, lại là vài đoạn video của người phụ nữ bị hại đang lên án Minh Vũ.

Thành phố Cương Khung vang lên một trận “ồ”.

Dân chúng cảm thấy có thể bọn họ đã bị dư luận dắt mũi.

Minh Vũ là một tên đểu cáng.

-Đây đều là thật sao, học viện Nặc Á đã có những tư liệu này thì vì sao lại chậm chạp không công bố vậy?

Có phóng viên nghi ngờ hỏi.

Lâm Thanh Trạch lạnh nhạt liếc nhìn đối phương một cái.

Ánh mắt của Lâm Thanh Trạch nhìn về phía đám đông, tiếp tục nói:

-Theo như điều tra của học viện Nặc Á, tiếng động trong quán bar tối hôm đó có tập đoàn công ty cổ phần Minh thị, phân cục trị an Trạch Bắc cùng tập đoàn Minh thị có qua lại chặt chẽ, nên xuất phát từ việc bảo vệ học viên, học viện Nặc Á đem người mang về học viện.

-Cho nên chuyện học viện Nặc Á cản trở cục chấp pháp trị an, mạnh mẽ đem hung thủ đi là sự thật?

Có phóng viên vẫn sắc nhọn như trước, nói:

-Là mệnh lệnh của viện trưởng Lâm phải không?

-Là tôi.

Một giọng nói vang lên từ trong đám đông.

Rất nhiều người cùng tránh ra, chừa ra một con đường.

Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, một ông cụ già đi lên trên sân khấu.

Lâm Thanh Trạch nhường vị trí cho ông, đứng sang một bên.

Ông cụ thoạt nhìn rất bình thường, thậm chí chẳng có ai biết ông cụ cả.

Nhưng rất nhiều trái tim của dân chúng thành phố Cương Khung đều đang nhảy lên kịch liệt.

Có người nhận ra thân phận của ông cụ.

Ông cụ đã nhiều năm không lộ diện rồi, thế nhưng hôm nay lại xuất hiện rồi sao.

-Tôi là Đạm Đài Minh.

Ông cụ mở miệng nói, trong phút chốc cả thành phố Cương Khung giống như đều im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận