Căn Cứ Số 7

Chương 370: Huyết tẩy, gặp gỡ

Những người đó, đều là binh lính tinh nhuệ của hắn. Nơi đóng quân của nhóm học viên.

Một đám người nhìn chằm chằm vào màn hình phía trước, lão viện trưởng Đàm Đài đứng ở phía trước.

Có gió thổi qua, tất cả người đều có thể cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo trên chiến trường

Trận chiến đấu này, đã biến thành một cuộc thi sinh tử.

Trên thực tế, khi Thẩm Thiên Trọng nói rằng trận chiến này khó tránh việc có thương vong, có nghĩa là đối phương đã chuẩn bị giết người rồi.

Bản chất của trận chiến này vào lúc đó, đã biến chất rồi.

Hứa Mạt, có thể sống sót đi ra không?

Người của học viện Thế Tước cũng có chút lo lắng cho Lâm Tước và Áo Lợi Duy Á, nếu như trước đây quân đội chỉ nhắm vào Hứa Mạt, vậy thì bây giờ, đối phương cũng sẽ không bỏ qua cho cả Lâm Tước và Áo Lợi Duy Á.

Chẳng trách khi đó Hứa Mạt đã nhắc nhở, có nguy cơ bị chết.

Trước khi tiến vào, Hứa Mạt đã làm rất tốt việc chuẩn bị tinh thần.

Học sinh của lão viện trưởng, không hề đơn giản.

Trong chiến trường, Lâm Tước và Hứa Mạt trở lại điểm xuất phát, tham gia cùng Áo Lợi Duy Á.

Dưới ánh mắt của vô số người thành phố Cương Khung, Hứa Mạt cởi chiến giáp ra và đưa cho Áo Lợi Duy Á mặc lên.

Áo Lợi Duy Á mặc cơ giáp của Hứa Mạt thay Hứa Mạt, nhảy lên lưng cơ giáp của Lâm Tước.

Còn Hứa Mạt, bước lên cơ giáp.

Sau một hồi tập kích và giết chóc.

Chuyên gia cơ giáp mạnh nhất của tám học viện Siêu Phàm, bước vào cơ giáp, độc hành về phía trước!



-Hắn muốn làm gì?

Hứa Mạt điều khiển cơ giáp tự mình rời đi, không đi đường giữa đống phế tích mà là đi vòng từ bên cánh sườn.

Áo Lợi Duy Á mặc chiến giáp của hắn vào để thay thế hắn.

Hai bên không được phép mang thiết bị truyền tin vào chiến trường, trận chiến này đang diễn ra dưới sự giám sát của tất cả mọi người, không thể gian lận được, vì thế người của quân khu phía Nam sẽ không biết Hứa Mạt đã đổi với Áo Lợi Duy Á.

Dáng người của Áo Lợi Duy Á cao gầy, mặc dù thấp một tí so với Hứa Mạt, nhưng lúc nằm trên cơ giáp nhìn thấy không rõ ràng lắm nên không bị phát hiện ra.

Cơ giáp của Lâm Tước khởi động, di chuyển về phía trước một lần nữa.

Ở trận chiến lúc trước, đã phá huỷ hai chiếc cơ giáp, và khiến đối phương thương vong gần một phần ba.

Nhưng tiếp theo mới thật sự là một cuộc chiến đấu.

Đội ngũ của quân đội phía Nam không còn tiến lên nhanh như trước, cơ giáp cũng không đơn độc hành động mà là cùng đông đảo bộ đội tiến lên, vô cùng cẩn thận, nếu không, với mấy lần tập sát lúc trước, chắc chắn bọn hắn không chống đỡ nổi.

Đội ngũ còn lại vẫn đang trật tự tiến lên phía trước, bụi đất bay mù mịt trên phế tích, chiến trường thì một mảnh yên lặng đầy vẻ chết chóc, chỉ có âm thanh của hành quân, tràn ngập khí thế lạnh lẽo.

Không giết được bọn Hứa Mạt, bọn hắn không còn mặt mũi nào trở về.

Lâm Tước thẳng tiến lên, cuối cùng thấy đối phương ở phía xa.

Áo Lợi Duy Á bắn một phát súng vào không trung, sương mù lại giăng khắp xung quanh.

Ở một bên phế tích, Hứa Mạt liếc nhìn qua bên kia, biết được vị trí của Lâm Tước, hắn nhanh chóng chạy về một hướng.

Mọi người trong quân đội phía Nam đều nhìn chằm chằm vào Lâm Tước và Áo Lợi Duy Á đang ở trước mặt, ánh mắt hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.

Nhưng dù vậy, bọn hắn vẫn không kích động, cơ giáp giơ hai tay máy móc trang bị súng pháo, bộ binh đứng phía sau cũng giơ súng pháo lên, đều nhắm ngay vào Lâm Tước.

Trận hình dàn trải tiếp tục tiến lên phía trước, khí thế hừng hực.

Áo Lợi Duy Á bắn bom khói về phía trước, ngay lập tức sương mù bao phủ vị trí trung tâm.

Lần này, quân đội phía Nam không hấp tấp, vẫn giữ vững trận hình tập thể tiến lên, nếu như đến được vị trí trong tầm bắn, hoả lực của bọn hắn mạnh hơn Lâm Tước rất nhiều.

Áo Lợi Duy Á tiếp tục bắn bom khói, nhưng quân đội phía Nam vẫn xông qua màn sương khói tiến lên.

-Khai hoả.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, bọn hắn nhắm ngay chỗ Lâm Tước đang đứng mà đồng loạt khai hoả.

-Phanh.

Cơ giáp của Lâm Tước lùi về phía sau, động tác của Áo Lợi Duy Á vẫn không dừng lại, sương mù giăng đầy trời.

-Tăng tốc tiến lên.

Một âm thanh phát ra, quân khu phía Nam nhanh chóng tiến lên.

Đúng lúc này, phía sau bọn hắn xuất hiện một chiếc cơ giáp.

Là Hứa Mạt đi vòng ra phía sau.

Cánh tay máy móc bên trái của cơ giáp giơ lên, tích trữ năng lượng.

-Oanh…

Pháo năng lượng bắn thẳng ra ngoài, hướng về trong sương khói nổ tung.

Người ngoài chứng kiến cảnh tượng trên chiến trường nói không nên lời.

Nhìn thoáng qua, có vẻ như hai chiếc cơ giáp đang bao vây quân đội phía Nam.

Cánh tay cơ giáp của Hứa Mạt lại tích trữ năng lượng và liên tục bắn hoả lực, có người bị thương trong làn khói mù.

-Hàng cuối cùng, tiến lên phía trước khai hoả, hai cơ giáp trái phải, vòng qua sau hỗ trợ.

Cơ giáp màu đen ra lệnh, lập tức hai cơ giáp trái phải từ bên cạnh đi vòng ra, cùng lúc đó, hàng cuối cùng của quân đội phía Nam cũng quay người chạy nhanh tới làn sương mù.

Thấy có người xông ra, cơ giáp pháo tích trữ năng lượng tiếp tục công kích, lại có hai người bị tạc bay.

Lúc này, hai cơ giáp trái phải cũng tiến nhanh về phía Hứa Mạt.

Để đối phó với “Áo Lợi Duy Á”, hai chiếc cơ giáp là đủ rồi.

Hứa Mạt vẫn bắn về phía xa, tiếp tục càn quét đội ngũ.

Khi hai chiếc cơ giáp lại gần, Hứa Mạt mới ngừng khai hoả.

Sau lưng mỗi chiếc cơ giáp có một xạ thủ đang nằm sấp, bọn hắn giơ súng lên nhắm ngay vào cơ giáp của Hứa Mạt, mà hai cơ giáp lại vươn hai tay ra, xúc tu máy móc sắc bén trông cực kì dữ tợn.

Cơ giáp của Hứa Mạt giơ chiến đao lên, nhìn chằm chằm về phía trước.

-Oanh!

Khởi động năng lượng đến cực hạn, cơ thể Hứa Mạt lao về phía trước.

Đặc công nhắm bắn vào đầu Hứa Mạt, nhưng lại thấy Hứa Mạt vừa chạy với tốc độ cao vừa né tránh chính xác, cơ giáp một mạch tiến tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận