Căn Cứ Số 7

Chương 487: Tình cảm

Hắn ta lại dùng cách này để lừa gạt Linh, sao bọn họ không nghĩ ra? Hứa Mạt nhất định là một cao thủ tán gái ngu dốt.

-Linh.

Lúc này, một người đứng chặn ngay trước mặt Linh, là một bạn học của Linh, anh ta vẫn luôn yêu thầm Linh. Nhưng, anh ta biết rằng bản thân không đủ tư cách nhưng anh ta không quan tâm, vì ai cũng giống như anh.

Nhưng giờ đây, lại có người nhờ vào những lời ong bướm và món quà nhỏ để lừa gạt Linh. Ít nhất thì anh nghĩ như vậy.

Người này nhìn Hứa Mạt, ánh mặt đột nhiên trở nên sắc bén, nói:

-Tá Lãnh học viện Hoàng Gia Thủ phủ, thách đấu với ngươi.

-Thách đấu?

Hứa Mạt nhìn đối phương, đây là cách giải trí thịnh hành ở học viện Hoàng Gia thủ phủ?

Hứa Mạt nhìn Linh đang ở bên cạnh.

Linh nhíu mày, bước lên trước một bước, trực tiếp đá một cái, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tá Lãnh, Linh đá một nhát lên người của hắn ta. Cơ thể Tá Lãnh bay lên, sau đó ngã lăn dưới đất.

-Uhm..

Hứa Mạt chớp chớp mắt.

Linh tiếp tục bước về phía trước, Hứa Mạt yên lặng đi theo, nhìn Tá Lĩnh có chút đồng cảm. Lúc này anh ta nhất định rất tuyệt vọng.

Tá Lĩnh quả thật rất tuyệt vọng, nhìn bóng lưng của hai người, trái tim đau nhói. Linh có thể đã bị người ta lừa gạt rồi.

Học viên xung quanh ồ lên, hành động của Hứa Mạt khiến người khác không thể ngờ tới, lại trốn sau lưng Linh, thật không biết xấu hổ. Nhưng Linh lại không để ý chút nào. Bọn họ cũng đều rất đau lòng.

Hứa Mạt cảm thấy ánh mắt của các học viên xung quanh, anh biết, anh bị xem là dựa dẫm vào bạn gái rồi.

Nhưng có chút giống như!!

Thơm thật!

Là nhà ăn của học viện.

Linh và Hứa Mạt tìm một chỗ để ngồi xuống, Linh hỏi:

-Cậu ăn gì?

-Cậu ăn gì thì tôi ăn cái đó.

Hứa Mạt đáp.

-Được.

Linh gật đầu, sau đó đi lấy đồ ăn.

Hứa Mạt quan sát môi trường xung quanh, liền thấy rằng nhà ăn vô cùng yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía anh. Linh, đi lấy đồ ăn cho cậu ta?

Một lúc sau, Linh quay lại với hai phần cơm qua, thật sự là giống hệt những gì Hứa Mạt đã nói.

-Sao vậy?

Linh thấy Hứa Mạt nhìn cô với ánh mắt kỳ quái liền hỏi.

-Thực ra, nếu cậu mời, thì cũng có thể để tôi trả tiền.

Hứa Mạt nói.

Linh hình như đang suy nghĩ về lời nói của Hứa Mạt, có thể như vậy sao?

-Ăn đi.

Hứa Mạt cười rồi nói, anh ấy đã biết nhiều hơn về Linh.

Có thể chiến đấu nhưng hình như có vẻ không được thông minh cho lắm!

Linh yên tĩnh ăn cơm, giống như mọi khi, Hứa Mạt đã quen với cách nói chuyện của cô ấy, cũng yên lặng ăn cơm cùng cô.

Xung quanh vẫn còn rất nhiều người đang nhìn họ ăn cơm.

Linh nhanh chóng ăn xong rồi hỏi Hứa Mạt:

-Cậu sẽ đến học viện chứ?

-Không.

Hứa Mạt lắc đầu.

Bọn họ phải nghĩ cách để kiếm một ít tiền, sau khi tới thủ phủ liền dẫn theo cả nhà, Tư Tháp Khắc đã giúp bọn họ giải quyết vấn đề chỗ ở, Tư Tháp Khắc cũng sẽ giúp Lăng Dung và Tinh Vân vào học viện âm nhạc.

Nhưng học phí cùng với với các chi phí đều cần đến tiền. Không thể cứ mãi dựa vào Tư Tháp Khắc được. Như vậy có chút kỳ cục.

Sau này nếu có việc cần dùng đến tiền, cũng không thể xin Tư Tháp Khắc được?

-Cậu đang ở chỗ nào?

Linh tiếp tục hỏi.

-Đối diện thành phố tương lai, nhà của thằng nhóc kia, hắn tạm thời cho tôi ở đó.

Hứa Mạt nói:

-Rất gần đây.

-Ừm

Linh gật đầu, Tư Tháp Khắc cũng khá tốt, sau này cũng sẽ không đánh hắn nữa.

-Vậy sau này tôi có thể thường xuyên đến tìm cậu.

Linh nói.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu.

Những người xung quanh nghe được cuộc đối thoại của hai người trái tim đang rỉ máu.

Súc vật!

Hắn ta thậm chí còn phải sống trong nhà của người khác, Linh còn phải thường xuyên đến tìm hắn! Tìm hắn để làm gì chứ?

Bọn họ cảm thấy khắp người đều không ổn. Trái tim rất đau. Hai người ăn xong và rời khỏi nhà ăn, cùng nhau đi ra ngoài.

Bên ngoài học viện Hoàng Gia thủ phủ, người đến người đi nhưng hai người lại lặng lẽ bước đi.

Lúc này, anh dường như cảm nhận được gì đó liền ngẩng đầu lên, Hứa Mạt nhìn về một hướng. Ở kia có một người phụ nữ xinh đẹp đang nhìn bọn họ.

Bà lặng lẽ đứng đó, xung quanh có rất nhiều người qua lại, nhưng lại vô cùng bắt mắt, trên người toát ra vẻ cao quý bẩm sinh.

Bước chân Hứa Mạt dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía đối phương, anh phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, vậy mà lại khiến anh có một áp lực vô cùng lớn, một cảm giác áp bức vô hình lên tinh thần, khiến tim anh đập nhanh hơn một chút.

Nhưng chỉ trong chốc lát, ánh mắt của người phụ nữ đó rời đi, hướng đến Linh đang ở bên cạnh anh.

-Bà ấy là ai?

Nội tâm Hưa Mạt dậy sóng, anh mơ hồ đoán được một chút, nhìn Linh ở bên cạnh. Chỉ thấy Linh nhấc chân, đi thẳng về phía người phụ nữ kia và gọi:

-Mẹ.

Nghe thấy cách xưng hô của Linh, Hứa Mạt kinh ngạc, lúc này mà đứng yên bất động thì rõ ràng là không thích hợp, không thể nào giả vờ như chưa nhìn thấy gì được? Anh ta chỉ có thể bất chấp mà đi về phía trước rồi gọi:

-Cháu chào cô.

Hứa Mạt có cảm giác như đang dụ dỗ một cô gái nhưng lại bị phụ huynh của đối phương bắt gặp, thật là kỳ quái.

Mẹ của Linh nhìn Hứa Mạt, nghe thầy Khương nói, lúc Linh đến thành phố Cương Khung đã rất thân với một chàng trai trẻ, bà nghĩ là ở thành phố Cương Khung thì cũng đành bỏ qua.

Nhưng hôm nay bà nghe tin đã chàng trai tre kia đến thủ phủ, hơn nữa lại còn đến học viện của Linh để tìm con gái.

Linh có lẽ đang yêu rồi.

Tình cảm là điểm yếu của phụ nữ.

-Ở học viện có quen không?

Phu nhân nói với Linh.

Linh ngẩng đầu nhìn bà rồi gật gật đầu.

-Theo mẹ về nhà một chuyến.

Phu nhân tiếp tục nói.

-Vâng

Linh đáp.

Người phụ nữ quay người, đi đến chỗ chiếc xe, Linh lặng lẽ đi theo phía sau, quay đầu nhìn Hứa Mạt một cái, sau đó lên xe, chiếc xe rời khỏi nơi này.

Hứa Mạt nhìn chiếc xe rời đi.

Dựa dẫm kiểu này, sợ là không hề dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận