Căn Cứ Số 7

Chương 327: Rất hợp

Haizz.

Thật không nỡ mà.

-Mấy đứa định bỏ học cùng nhau à?

Ông lão trừng mắt nhìn đám nhóc này.

-Lão viện trưởng, Người xem bọn họ mượn chúng con để làm ầm lên, dù sao làm người vẫn phải có chút khí phách.

Tiểu Thất nói:

-Huống chi, chúng con được như ngày hôm nay không phải đều nhờ vào Người giúp đỡ sao, ông lão ngài đã chịu đựng đến nước này, làm thế nào bọn con có thể gây thêm phiền phức nữa chứ?

Ông lão liếc nhìn mấy người Tiểu Thất và Diệp Thanh Điệp, chỉ thấy những người trẻ tuổi này đều nhìn ông với ánh mắt bình tĩnh, như thể đó không phải là vấn đề lớn đối với họ.

Nhìn thấy cảnh này, ông lão thực sự cảm thấy hơi chua xót.

Tuổi đã cao, không có con nối dõi.

Không ngờ lại bị mấy đứa nhóc con xa lạ này làm cho cảm động.

Trong mấy đứa này, ông chỉ tiếp xúc nhiều với Hứa Mạt và Tinh Vân, không để ý nhiều đến ba đứa còn lại.

Không ngờ bọn chúng đều là người có nghĩa khí.

Chẳng trách mấy đứa có thể đến với nhau.

Đặc biệt là khi biết được quá khứ của bọn chúng, bọn chúng từ thế giới ngầm đi lên, trước đó đã trải qua rất nhiều khổ nạn, cuối cùng ở học viện có được tất cả, bây giờ mấy đứa hẳn là đang rất buồn.

Thế mà, chúng lại từ bỏ không chút do dự.

Trong lòng của ông cứ bùi ngùi mãi thôi.

-Thầy ơi, trước kia không phải học viện cho chúng con một căn nhà sao, không bằng Người dọn đến ở với bọn con, sau này con sẽ chăm sóc cho Người.

Tinh Vân sau lưng ông lão nói.

-Ông lão này đã có tuổi rồi, mấy đứa đừng hòng lừa gạt ta khóc.

Ông lão nói.

Tinh Vân cười khanh khách, cô cũng thích học viện, hy vọng bọn Hứa Mạt có thể chăm chỉ học tập trong học viện.

Nhưng mà, ông lão chịu oan ức phải rời đi, vậy bọn họ chắc chắn không thể ở lại rồi.

-Viện trưởng.

-Lão viện trưởng.

-Thầy.

Bên ngoài truyền đến rất nhiều giọng nói và tiếng bước chân.

Chẳng mấy chốc, chỉ thấy một nhóm người đi vào sân, một nhóm người rất đông.

Lâm Thanh Trạch dẫn đầu.

Ông lão đứng lên, nhìn đám người nói:

-Lâm Thanh Trạch, cậu đang làm gì vậy hả?

-Lão viện trưởng, chúng tôi từ chức, không làm nữa.

Lâm Thanh Trạch mở miệng nói.

-Đúng, từ chức.

Những người phía sau nhao nhao mở miệng nói, giáo viên cùng với lãnh đạo học viện siêu phàm đều không phải người thường, ở nơi nào có thể ăn không đủ no?

Hơn nữa, có nhiều người cũng không thiếu tiền.

-Hồ đồ…

Lão nhân mắng một tiếng, lớn tiếng nói với đám người:

-Các anh các chị không làm thì chắp tay dâng học viện cho người khác sao?

Nếu chiếc ghế trống, nó sẽ thuộc về người khác.

-Tùy bọn họ đi.

Lâm Thanh Trạch nói, hắn có chút thất vọng, mấy năm nay ở học viện, hắn là một trong những người mệt mỏi nhất.

Hiện tại kết quả như vậy hiển nhiên hắn là người khó tiếp nhận nhất.

-Lâm Thanh Trạch.

Lão nhân lớn tiếng nói:

-Học viện không phải là học viện của ta, cũng không phải của cậu, học viện mang trong mình trách nhiệm. Ta vốn đã đến tuổi nghỉ hưu, sau khi ta đi, mấy người càng phải trông coi học viện cho thật tốt, không được để xảy ra nạn tham nhũng nữa.

Ngay cả khi ông đã rời đi thì ảnh hưởng của ông đối với trong học viện Nặc Á vẫn còn. Hơn nữa, Lâm Thanh Trạch và những người khác vẫn ở đây, bất kể ai được gửi đến, sẽ không dễ dàng kiểm soát được học viện Nặc Á. Ép ông rời đi thì đã nắm được học viện trong tay sao?

Nó không đơn giản như vậy.

Nhưng nếu bọn Lâm Thanh Trạch tự mình từ chức, như vậy chẳng khác nào chắp tay tặng người.

-Có nghe hay không?

Lão nhân quát lớn, đám người Lâm Thanh Trạch đều cúi đầu.

-Viện trưởng, nhưng mà…

-Không nhưng nhị gì hết, đều cút trở về cho ta.

Khi ông lão tức giận lộ ra khí thế vô cùng uy nghiêm, một luồng khí mạnh mẽ bộc phát, khiến không ai trong số bọn họ dám ngẩng đầu.

-Làm tốt công việc của mình đi, học viện Nặc Á cần mọi người bảo vệ.

Thấy mọi người thờ ơ, ông lão tiếp tục mở miệng nói:

-Lâm Thanh Trạch, đừng tưởng rằng ta không biết là cậu giở trò quỷ, cậu không muốn làm cũng không được, mang người đi cho ta.

Lâm Thanh Trạch nhìn thấy ông lão tức giận, hắn cũng tủi thân, trong lòng yên lặng thở dài.

Tính tình của lão viện trưởng vẫn như xưa, không thay đổi chút nào, tuy ông bị chọc giận nhưng vẫn luôn nghĩ cho học viện.

Thế nhưng lại bị vu khống là ích kỷ, bị kẻ xấu hủy hoại thanh danh bấy lâu nay.

Hắn dẫn người tới đây, thật ra là để thuyết phục ông lão ở lại, nhưng hắn cũng hiểu rõ, cấp trên đã làm chuyện này, lão muốn giữ thể diện, sao có thể không rời đi?

-Đi đi, bọn họ không để cho ta dễ chịu, cậu cũng đừng để cho bọn họ thoải mái, học viện còn cần mấy người.

Giọng nói của ông lão đã nhu hoà đi vài phần, Lâm Thanh Trạch rốt cuộc cũng gật đầu, quay đầu nhìn về phía mọi người.

Đám người vẫn có phần không cam lòng nhìn về phía ông lão.

-Đi đi, ta chỉ là về hưu, cũng không phải đã chết, mấy người vội vàng đưa tiễn ta sao?

Lão nhân tức giận mắng, mọi người bất đắc dĩ, đành phải rời đi.

Sau khi đám đông giải tán, Lãnh Thu vẫn ở đó.

Cô nhìn Hứa Mạt và những người khác đã thu dọn đồ đạc, sau đó nhìn ông lão và nói:

-Con không làm nữa.

-Cô dám?

Ông lão trừng mắt nhìn cô.

Lãnh Thu không phục nhìn ông lão.

-Bọn họ đang làm cái gì?

Lãnh Thu nhìn về phía bọn Hứa Mạt.

Ông lão cũng nhìn Hứa Mạt nói:

-Mấy đứa cũng ở lại đi. Cho dù ta đi, học viện vẫn là học viện, ta sẽ không để mấy đứa phải chịu thiệt thòi.

-Thầy, đầu tiên con là học trò của thầy, sau đó mới là sinh viên học viện Nặc Á.

Hứa Mạt mở miệng nói:

-Nếu Người còn là viện trưởng học viện Nặc Á, như vậy dĩ nhiên không có phân chia trước sau, nhưng nếu Người không còn làm nữa thì có thứ tự ưu tiên. Thầy chịu oan ức, cũng chính là con chịu oan ức, nào có chuyện giáo viên đi rồi, học sinh vẫn còn ở lại chứ?

-Đúng.

Lãnh Thu đồng ý, vẫn là sư đệ Hứa Mạt rất hợp với tính cách của cô, cô thích loại này, nếu Hứa Mạt lớn tuổi hơn chút, cô sẽ tiếp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận