Căn Cứ Số 7

Chương 231: Phát sóng trực tiếp toàn thành phố!

-Choang!

Tại một căn phòng xa hoa trong khách sạn, từ trong phòng phát ra một tiếng vang của thủy tinh. Là đồ vật gì đó bị đập vỡ.

Minh Huy đứng trước cửa sổ nhìn chằm chằm bên ngoài, sắc mặt có chút u ám.

Hắn mới vừa nhận được thông tin của Minh Vũ và thầy giáo của hắn.

Minh Vũ lại bị đánh.

Từ sau khi tiến vào học viện, đã bị đánh hai lần rồi.

Minh Vũ cũng nói cho hắn tiền căn hậu quả, đó là bởi vì tự cậu miệng xấu, làm Lâm Tịch nhục nhã, có thể là bị Hứa Mạt nghe được.

Nhưng dù như vậy, Hứa Mạt ngang nhiên đánh Minh Vũ ở học viên, thế mà Lâm Thanh Trạch lại không định xử lý.

Lâm Thanh Thạch đang bảo vệ Lâm Tịch như thế này sao?

Một triệu đấy.

Hắn đã tiêu tốn một triệu đồng liên bang đấy.

Lúc lễ khai giảng, Lâm Thanh Trạch khiến hắn không xuống được đài, thời điểm trao giấy chứng nhận thì đã rời đi rồi.

Em trai của hắn ở trong học viên bị đánh hai lần trước mặt mọi người, lý do mà Lâm Thanh Trạch đưa ra lại là do lời nói của Minh Vũ vũ nhục giáo viên, trong học viện đùa cợt với học sinh nữ, tác phong không đứng đắn.

Thiếu điều nói thẳng ra là Minh Vũ đáng bị đánh!

-Con khốn!

Minh Huy nghĩ tới Lâm Tịch, không biết có phải là Lâm Thanh Trạch đã động qua cô ta hay không?

Nếu không, sao lại chiếu cố cô ta như thế.

-Làm sao thế?

Trên giường lớn phía sau lưng.

Một người con gái gợi cảm bọc mình trong chăn, bả vai và chiếc cổ trắng muốt cực kỳ mê người, Tô Phong như ẩn như hiện.

-Không có gì.

Minh Huy thu lại tâm tình bực bội, xoay người đi về phía người con gái.

Sau đó là một trận mưa rền gió dữ, Minh Huy coi người coi gái đó thành Lâm Tịch.

Càng không chiếm được, hắn càng muốn có được.

Lâm thị, vận số đã tận.

Chuẩn bị thu lưới thôi.

Đến lúc đó, hắn phải bắt Lâm Tịch quỳ gối trước người hắn.

Hứa Mạt vừa mới đến tòa cơ giáp, cũng không biết bên Lâm Thanh Trạch đã giải quyết xong chuyện của Minh Vũ.

Ở giữa tòa cơ giáp là phần lộ thiên, cực kỳ rộng rãi, là một sân thực chiến cực lớn.

Các bức tường ở bốn phía của tòa nhà giống như là được làm bằng thép, đều là nguyên vật liệu đặc thù, cực kỳ chắc chắn, có thể chống đỡ được công lực của năng lượng cấp B.

Lúc này, trên mặt đất cực kỳ rộng đó có rất nhiều cơ giáp, đang tiến hành thực chiến cơ giáp.

Hứa Mạt nhìn tới một chiếc cơ giáp là vũ khí trang bị nhiệt, đang không ngừng nổ súng.

Một chiếc vũ khí cơ giáp còn lại là chiến đao năng lượng, đang một mực né tránh.

Hai loại vũ khí trang bị không giống nhau, ưu khuyết điểm cũng khác nhau.

Súng năng lượng bắn càng ngày càng mạnh, nhưng tiêu hao có thể còn lớn hơn, nếu là chiến đầu dã ngoại, nếu mà năng lượng của cơ giáp đã hao hết thì rất phiền phức.

Chiến đao năng lượng hoặc là kiếm có thể tiết kiệm rất nhiều sự tiêu hao, là vũ khí cận chiến sắc bén.

Còn phải xem sở trường của cơ giáp sư.

Đương nhiên, một vài cơ giáp hai tay đồng thời trang bị hai vũ khí khác nhau thì cơ giáp sư có thể tùy ý điều chỉnh.

Nhưng yêu cầu đối với cơ giáp sư cũng cao hơn một chút.

Hai tay Lãnh Thu khoanh lại ở trước ngực, đứng ở một bên nhìn hai cơ giáp đang chiến đấu, xung quanh còn có không ít học viên đang ở bên trong cơ giáp.

Đang chuẩn bị gia nhập chiến trường bất cứ lúc nào.

Hứa Mạt thấy một màn như vậy không khỏi cảm khái.

Tốt!

Nhiều học viên như vậy, đều đang ở bên trong cơ giáp.

Mỗi một cái cơ giáp với tính năng cao cấp đều là được đập tiền vào.

Hơn nữa, đối chiến ngày thường cũng tiêu tốn rất nhiều, bị tổn thất này nọ đều cần nguyên lực để bổ sung năng lượng cho trang bị bị tổn thất.

Hao tốn năng lượng, chi phí sửa chữa, đều cần phải tốn tiền đồng liên bang.

Khó trách nghe nói học viên khoa người máy không giàu thì cũng có địa vị, vì học phí khoa người máy vô cùng cao.

Muốn trở thành cơ giáp sư, thật sự rất đốt tiền.

Chẳng qua, chính mình hình như là chưa nộp học phí?

Viện trưởng Lâm có phải là đã quên rồi không nhỉ?

Nếu sau này phải bổ sung thì hắn cũng không có tiền.

Lãnh Thu nhìn thấy Hứa Mạt, liền đi tới bên đó.

Hứa Mạt liếc mắt đánh giá Lãnh Thu một cái, trên dưới hai mưới tám tuổi, người đẹp lạnh lùng, dáng người siêu chuẩn.

Lại là một kiểu chị gái.

-Hứa Mạt?

Lãnh Thu nhìn về phía Hứa Mạt hỏi, có người từng cùng cô đánh nhau so chiêu, có học viên vừa chuyển trường tới, đều bật đèn xanh cho cô.

-Đúng ạ, thưa cô.

Hứa Mạt gật đầu.

-Muốn học cơ giáp?

Lãnh Thu hỏi.

-Ừm.

Hứa Mạt gật gật đầu.

-Đã học qua khóa lý thuyết chưa?

Lãnh Thu lại hỏi.

-Chưa....

Hứa Mạt lắc đầu.

-Trước tiên tự mình làm quen chút đi, nhìn xem học viên khác khống chế cơ giáp như thế nào, phòng bên trong tòa nhà có không ít cơ giáp trống, mỗi một cơ giáp đều được giải thích rõ, cậu có thể tự mình học trước, nếu không hiểu thì tìm bạn học khác dạy cậu.

Lãnh Thu nói xong trực tiếp tránh ra.

Không biết lại là học viên đi từ cửa sau của ai.

Người lái cơ giáp thoạt nhìn rất uy phong, hơn nữa cũng dễ dàng bắt tay vào.

Nhưng muốn thông thạo thì lại khó.

Mỗi cơ giáp sư đều không giống nhau, chênh lệch rất lớn.

Cũng không giống kiểu nhìn qua thì thấy chơi rất vui.

Cái đồ lớn xác này, nếu muốn kiểm soát nó trong tay, cũng không phải là chuyện đơn giản.

Mà ở trên chiến trường, một sai lầm nhỏ cũng có thể chôn vùi tính mạng, chôn vùi luôn cả cơ giáp.

Lãnh Thu vẫn cho rằng cơ giáp sư là chức nghiệp thần thánh hạng nhất, là một người tấn công trên chiến trường, là một vũ khí sắc bén đâm thẳng vào tim quân địch, chứ không phải là đồ chơi cho thế hệ thứ hai kia.

Bởi vậy, Hứa Mạt bị xếp vào đây học cơ giáp, Lãnh Thu cũng không chừa lại một ánh mắt cho hắn.

Chính là chỉ nói một câu dặn dò xong liền rời đi một mình, để một mình Hứa Mạt bị ném vào nơi đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận