Căn Cứ Số 7

Chương 405: Tân viện trưởng

Hứa Mạt cong người ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Trạch, nắm một bên tay lạnh lẽo đang bị lộ ra bên ngoài, nói với vợ của Lâm Thanh Trạch:

-Bác gái, cháu có thể xem vết thương của viện trưởng Lâm được không?

-Ừm.

Bà Lâm gật đầu.

Hứa Mạt nhẹ nhàng vén lên một góc vải che, kiểm tra xem vết thương rồi lại che lại.

Nhìn đến vết thương của Lâm Thanh Trạch, ánh mắt của Hứa Mạt đỏ bừng, cảm thấy có chút khó chịu.

Trước khi chết, viện trưởng Lâm hẳn là đã phải chịu rất nhiều đau đớn. Hơn nữa, quả thật là thương tích gây nên bởi móng vuốt của quái thú, nếu như không bắt được con quái thú đó, e là cái chết của viện trưởng Lâm sẽ trở thành án chưa được giải quyết.

Đêm qua khi quái thú tấn công thành phố, khắp nơi đều hỗn loạn, có người chết thảm, khắp nơi đều là thi thể, bên ngoài cũng có quái thú hoạt động, dân chúng đều đang tị nạn, dưới tình huống như vậy, muốn tra ra chân tướng thì chỉ còn cách là phải tìm được quái thú.

Nếu thật sự là do quái thú gây nên, tất nhiên phải tìm được nó rồi giết chết.

Nhưng nếu là gen chiến sĩ, đối phương có thể biến về dáng vẻ của con người thì cơ bản là không thể điều tra được.

-Hứa Mạt, thật sự là do quái vật sao?

Bà Lâm nhìn về phía Hứa Mạt hỏi, bà cũng biết không ít người đều đang suy đoán nguyên nhân cái chết của Lâm Thanh Trạch.

Bà cũng muốn biết chân tướng.

-Bây giờ vẫn chưa xác định được. Nhưng nếu thật sự là quái vật thì nhất định có thể tìm được.

Nhưng nếu không tìm thấy....

Như vậy, về cơ bản có thể phán đoán là mưu sát.

-Ừ.

Bà âm gật đầu, nhìn Hứa Mạt rồi nói:

-Hứa Mạt, ta muốn nhờ cậu giúp ta một việc. Khi Lâm Thanh Trạch còn sống, ông ấy từng nói qua nếu cậu là học trò của ông ấy thì tốt rồi, nhưng ông ấy không biết dạy người khác tu hành, chỉ có thể ở một bên nhìn cậu lớn dần, nhưng ta biết, trong lòng ông ấy vẫn còn tiếc nuối. Vậy trên bia mộ của Thanh Trạch, có thể khắc lên ‘học sinh Hứa Mạt’ được không?

Bình thường trên bia mộ sẽ khắc tên của người nhà, con cháu đời sau. Nhưng bà Lâm hy vọng trên bia mộ của Lâm Thanh Trạch có thể có cả tên của Hứa Mạt.

Bà Lâm vẫn luôn biết trong lòng Lâm Thanh Trạch có giấc mộng anh hùng, ông ngưỡng mộ lão viện trưởng, nhưng chính ông lại không làm được, thiên phú của bản thân có giới hạn, quá trình tu hành cũng tới cực hạn, chắc chắn không thể trở thành anh hùng, ông chỉ có thể yên lặng kính dâng một phần sức lực của mình trên cương vị là một vị viện trưởng chấp hành của học viện Nặc Á.

Sau đó, ông gặp được Hứa Mạt, ông ấy thật sự thích, muốn được chứng kiến khi Hứa Mạt thành tài.

Hơn nữa, bà Lâm còn có chút tâm tư riêng.

Cái chết của Lâm Thanh Trạch nhất định chính là một lần tử vong bình thường, sẽ không ai nhớ rõ ông, nhất là sau khi quái thú tấn công thành phố, ông bị quái vật giết chết cũng là bình thường, tai nạn lần này đã khiến rất nhiều người chết trong tay quái thú, Lâm Thanh Trạch chết cũng sẽ chẳng có gì đặc biệt.

Rất nhanh, mọi người đều sẽ quên đi ông ấy.

Vậy nên bà hy vọng trên bia mộ của Lâm Thanh Trạch có thể khắc tên của học sinh Hứa Mạt.

Nếu như thật sự có một ngày Hứa Mạt trở thành anh hùng của thành phố như Lâm Thanh Trạch mong đợi, vậy thì sau này khi có người khác đến viếng thăm, nhìn thấy tên của đệ tử là Hứa Mạt, có lẽ sẽ nhớ tới từng có một người như vậy.

-Đương nhiên được ạ, cháu cũng sẽ tiễn đưa viện trưởng Lâm.

Hứa Mạt gật đầu, đôi mắt đỏ bừng.

Thấy được thái độ của bà Lâm và Lâm Dao đối với hắn, Hứa Mạt giống như có thể cảm nhận được những ngày thường khi Lâm Thanh Trạch ở nhà đã nhắc tới hắn như thế nào.

Hứa Mạt cũng không biết rằng cái cơ hội ngẫu nhiên đến học viện Nặc Á lại khiến mình trở thành một phần trong cuộc sống của viện trưởng Lâm.

Có lẽ là bởi vì hắn không hiểu lắm về năng lực siêu S của mình nhưng Lâm Thanh Trạch lại nhìn thấu ngay từ lần đầu tiên, ông biết hắn chắc chắc không phải người bình thường, nhất là sau khi đến hắn lại có thể có một trận chiến cơ giáp với học viện Thế Tước, phá vỡ vị trí đứng đầu trong tổng bảng vi tích phân, rồi cùng tham chiến với quân đội phía Nam.

-Hứa Mạt, cảm ơn cậu.

Bà Lâm gật đầu.

Lúc này, một dáng người không để ý tới việc ngăn trở mà vọt vào.

Bà Lâm và mọi người nhìn người vừa tới, là Tôn Bàn Tử.

Chỉ thấy Tôn Bàn Tử đi đến bên cạnh Hứa Mạt, quỳ gối bên cạnh thi thể của Lâm Thanh Trạch, trong mắt có tơ máu.

Sau khi biết được tin, ông liền chạy đến đây.

Tại sao viện trưởng Lâm lại ra đi như vậy?

Đột ngột rời đi như thế.

Mọi người tất nhiên nhận ra Tôn Bàn Tử, ông và Lâm Thanh Trạch rất thân quen, hơn nữa còn từng đến nhà ăn cơm.

Tôn Bàn Tử quỳ trên mặt đất, một câu cũng không nói, đôi mắt ngày càng đỏ, có chút nước mắt, hay tay gắt gao nắm thành nắm đấm thật chặt.

-Mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ?

Bà Lâm hỏi.

-Tất cả đều ổn.

Tôn Bàn Tử gật đầu thật mạnh, nhìn bà Lâm, nói:

-Chị dâu, chị phải giữ gìn sức khỏe.

-Ừ, trước đó Lâm Thanh Trạch thường xuyên mắng cậu, nhưng vẫn coi cậu là bạn tốt, cậu đừng trách ông ấy.

Bà Lâm nói.

-Em biết, em đều biết hết.

Tôn Bàn Tử gật đầu, đương nhiên ông hiểu.

Nếu không coi là người của mình thì có thể tìm đến ông giúp đỡ sao?

Tôn Bàn Tử nhẹ nhàng xoa đầu đứa bé bên cạnh, lại nói với Lâm Dao đang ở bên cạnh:

-Dao Dao, sau này hãy thường xuyên đến tìm Tiểu Tiểu chơi cùng nhé, mỗi ngày con bé đều cảm thấy nhàn rỗi đến nhàm chán.

-Vâng ạ, cảm ơn chú Tôn.

Lâm Dao gật đầu nói.

-Hứa Mạt, cậu đi theo ta ra đây một chút.

Tôn Bàn Tử đứng dậy rời đi.

Hứa Mạt đi theo sau, đi ra tới đám người bên ngoài.

-Lão viện trưởng nói sao?

Tôn Bàn Tử hỏi Hứa Mạt:

-Viện trưởng Lâm thật sự là chết ở trong tay quái thú ư?

Hiển nhiên là ông không thể nào tin được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận