Căn Cứ Số 7

Chương 521: Không nhớ ra

-Ông là giáo viên?

Hứa Mạt hỏi. Ông lão gật đầu.

Hứa Mạt cũng không hỏi nhiều, dù sao bọn họ cũng không quen biết như vậy, nhưng thị trưởng thành phố Xuyên Tinh, làm sao có thể là một giáo viên bình thường? Ra khỏi khu phố, Hứa Mạt nhìn thấy một nhóm người đang xông, có vẻ như sự kiện hôm qua vẫn đang diễn ra.  

Hôm qua, rất nhiều người đã chặn thị trưởng thành phố Xuyên Tinh ở đây, và hôm nay dường như họ đang nhắm vào ông già này.

-Kẻ phản bội.

-Tay sai của người ngoài hành tinh.

Một loạt tiếng chửi rủa sắc bén truyền đến, Hứa Mạt nhìn về phía ông lão bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt của hắn có chút âm trầm, thần sắc cũng trầm xuống, cúi đầu đi về phía khác.

Một bóng người lao tới, Hứa Mạt cau mày.

Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm, có người hướng bên này âm thầm bảo vệ ông lão? Nhìn thấy bóng người lao tới, nếu thật sự ra tay, rất có thể sẽ bị bắn chết tại chỗ.

Thấy đối phương tiếp tục xông tới, Hứa Mạt nghiêng người đi tới trước mặt ông lão, đá chân ra, phùng một tiếng, đem đối phương đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.

-Ngươi cũng là chó săn à?

Người đàn ông nhìn chằm chằm Hứa Mạt nói, hắn tựa hồ không biết vừa rồi Hứa Mạt cứu mạng hắn. Hứa Mạt không nói gì, chỉ thấy mấy bóng người từ xa đi tới bảo vệ ông lão.

-Cám ơn.

Ông lão nói với Hứa Mạt.

-Tiện tay mà thôi.

Hứa Mạt thản nhiên nói, hắn biết cho dù mình không ra tay, ông lão cũng không thể bị thương. Hứa Mạt hơi ngạc nhiên khi ông lão rời khỏi đây dưới sự hộ tống của các vệ sĩ và đi về phía Học viện Hoàng gia của thủ đô.

Ông lão là giáo viên tại Học viện Hoàng gia Thủ đô?

Nhiều người đuổi theo ông ta, nhưng rất nhanh có người xông tới ngăn cản bọn họ, Hứa Mạt quay đầu liếc nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt, kéo Yêu nhi rời đi nơi này,

-Anh bọn họ sao lại mắng ông ấy?

Yêu Nhi hỏi.

-Anh cũng không biết.

Hứa Mạt đáp.

Tay sai ngoài hành tinh?

Kẻ phản bội?

Lần trước hắn nghe tư Tư Tháp Khắc rằng thị trưởng đã từ chức bởi cuộc biểu tình công khai vì chính sách đối với người ngoài hành tinh, và mối quan hệ giữa thị trưởng cùng ông lão kia là không bình thường, vì vậy chính sách này có liên quan gì đến ông ấy?

Tuy nhiên, Hứa Mạt không biết nhiều về điều này, vì vậy hắn sẽ không đánh giá hoặc phán xét một cách dễ dàng. Bọn họ cũng chỉ là tình cờ gặp mặt, gật đầu làm quen, Hứa Mạt tự nhiên sẽ không nhúng tay vào. Đi trên đường, Hứa Mạt dần dần cảm nhận được bầu không khí của cuộc tỷ thí siêu phàm.

Các màn hình ở tầng trên và tầng dưới, ở bên trái và bên phải đường phố đang chiếu những trận chiến siêu bỏng mắt và những cảnh nổi tiếng của Cuộc thi siêu phàm ở khắp mọi nơi, chiếc máy bay trên đầu con thoi qua lại, thiết bị thô sơ không có nguồn điện.

-Đông, đông, đông

Có loại người máy biểu diễn được đặt ở lối vào doanh nghiệp, đủ loại hình dáng. Yêu nhi nhìn xung quanh, có vẻ thích thú lạ thường. Hứa Mạt dừng lại trước một chiếc máy móc, nhìn một lượt, sau đó cầm máy liên lạc chụp ảnh gửi cho Tư Tháp Khắc.

-Có người máy loại này không?

Hứa Mạt hỏi.

-Ngươi cần?

Tư Tháp Khắc trả lời.

-Giúp ta cải tạo một người máy.

Hứa Mạt gửi tin nhắn, ghi rõ yêu cầu.

-Không thành vấn đề

Tư Tháp Khắc đáp.

Trong vòng đầu tiên của vòng loại, về cơ bản họ không chiến đấu nhiều, họ liên tục né tránh trận chiến và cuối cùng đánh bại Học viện Thiên hà và Học viện Hoàng gia Thủ đô, nhưng trận chiến tiếp theo là một trận đấu thăng cấp, và các quy tắc chiến đấu sẽ làm cho chiến trường thậm chí còn hỗn loạn hơn nữa, tất cả các loại người siêu phàm đều sẽ xuất hiện.

Trường học của Yêu nhi tọa lạc ở khu giàu có, lại thuộc về trường học quý tộc, đưa đón học sinh xe sang như mây, thậm chí còn có máy bay trực tiếp hạ cánh, giáo viên đứng ở cửa đón bọn họ.

Trần Tuyết là một giáo viên trong trường này, một giáo viên trong một trường học quý tộc, trong số những người bình thường, đó chắc chắn là một công việc đáng để hãnh diện, tiền lương rất tốt, về cơ bản có thể sống thoải mái.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy đủ loại xe hơi và máy bay sang trọng mỗi ngày, tâm lý con người chắc chắn sẽ trở nên mất cân bằng.

Nhìn xe cộ và máy bay ngoài cửa, Trần Tuyết nở nụ cười chuyên nghiệp nhưng trong lòng lại có chút ghen tị, trong thế giới của những người phi thường, nếu cô không có lai lịch, kiến thức uyên thâm và cao cấp kỹ năng chuyên nghiệp, muốn bước vào tầng lớp thượng lưu cách duy nhất là trở thành một siêu anh hùng mạnh mẽ, và tài năng siêu việt, nhưng cô đều không có. Mặc dù mọi thứ cô nhìn thấy đều rất gần, nhưng thực tế đối với Trần Tuyết lại như ở thế giới khác.  

-Cô giáo.

Một thanh âm đánh gãy suy nghĩ của Trần Tuyết,, một cặp cha con hướng bên này đi tới. Trần Tuyết mỉm cười chào đón cậu bé và nói:

-Kiều tiên sinh đến thật sớm.

-Sớm.

Kiều tiên sinh gật đầu, Trần Tuyết kéo tay cậu bé.

-Tiểu Ước Hàn cứ yên tâm giao cho tôi.

-Cô Trần Tuyết, có ngầu không ạ?  

Cậu bé vừa giơ đồ chơi lên, vừa mở miệng nói, là một mô hình người máy, vô cùng tin xảo, tạo hình rất thật. Trần Tuyết gật đầu nói.

-Ngầu lắm

Trong lòng Trần Tuyết cảm khái, mô hình này có lẽ đắt tiền. Ông Kiều điều hành một công ty, tất cả đều là sản phẩm được sử dụng bởi những người phi thường, Tiểu Ước Hàn cũng giống như bao người khác, sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, Trần Tuyết có chút ghen tị.   

-Cô Trần.

Lúc này, một giọng nữ truyền đến, Trần Tuyết nhìn sang.   

-Yêu nhi

Trần Tuyết gọi lớn, nhưng cô ấy không nhiệt tình như vậy. Theo như cô được biết, Yêu nhi hình như là người nước ngoài, mới chuyển đến thủ đô không lâu, không có cha mẹ, mỗi ngày đều có chị gái đưa đến đây. Nhưng hôm nay có hai người mới đưa Yêu nhi đến, người phụ nữ này có vẻ hơi quen thuộc, rất thanh tú, nhưng Trần Tuyết nhất thời không nhớ ra là ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận