Căn Cứ Số 7

Chương 250: Buông bỏ

- Viện trưởng Lâm là con cáo già rất xấu tính.

Hứa Mạt nhún vai nói.

Nếu thật sự không được mà nói thì cũng chỉ có thể tìm Lâm Thanh Dịch giúp đỡ.

Chẳng qua, hắn phải xác định tình huống của Lâm Viễn trước đã.

Lâm Tịch đương nhiên là không có khả năng phải đính hôn với Minh Huy.

-Viện trưởng Lâm là người ngay thẳng không tồi đâu, lòng dạ ngay thẳng đều đặt vào học viện, không có lòng riêng đâu.

Lâm Tịch nói.

-Ừm.

Hứa Mạt gật đầu.

Theo như những gì sau khi hắn tiếp xúc với Lâm Thanh Trạch thì con người Lâm Thanh Trạch quả thật là không tồi, đứng trước mặt hắn cũng không giả bộ làm gì.

Tuy nói hắn có thiên phú cấp S nhưng Lâm Thanh Trạch cũng là viện trưởng của một học viện siêu làm, thân phận và địa vị ở thành phố Cương Khung là cao nhẩt, dù thiên phú của hắn có cao tới đâu thì cũng có lợi gì đối với Lâm Thanh Dịch?

Tài năng trời ban là tiềm lực của tương lai, trước khi phát huy hết mức thì vẫn phải đặt ra yêu cầu cao nhất ở đối phương.

Lâm Thanh Trạch có thể làm được như vậy là công tâm.

Đây không phải là điều mà ai cũng có được.

Ở điêm này, Hứa Mạt dĩ nhiên hiểu được.

-Ăn cơm trước đi.

Lâm Tịch lại nói.

Trong màn đêm, dưới ngọn đèn lờ mờ, nhóm người tùy ý trò chuyện giống như bình thường, điều này khiến Lâm Tịch cảm thấy vô cùng thoải mái.

Không nghĩ tới người nhà lại là người khiến cô cảm thấy áp lực. Nhóm người Hứa Lại lại làm cho cô cảm thấy ấm áp. Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Tịch cũng không biết có tư vị gì.

Sau bữa tối.

Nhóm người nghỉ ngơi bên cạnh bể bơi. Hứa Mạt nhận được hồi âm của Tô Nhu.

Nhìn thoáng qua, ánh mắt Hứa Mạt nhìn về phía Lâm Tịch, trong lòng cảm thấy có chút thương xót.

Chuyện này đối với Lâm Tịch mà nói, giống như là có chút tàn khốc.

-Chị Điệp, moi người đi dạo ở nơi khác trước đi.

Hứa Mạt mở miệng nói.

Diệp Thanh Điệp nhìn Hứa Mạt một cái, nhẹ nhàng gật đầu, cùng với mấy người khác rời đi.

-Cậu muốn khuyên nhủ gì tôi à?

Lâm Tịch nhìn Hứa Mạt nói:

-Nếu đã ra quyết định rồi, thì cứ như vậy đi.

-Chị Tịch, mặc dù Lâm gia phá sản, chị là giáo viên của học viện, vẫn có thể vượt qua được như trước, về phần Lâm Giản, đường đi có thể sẽ phải trải qua một số chuyện nhưng cũng không nhất thiết phải hy sinh bản thân mình.

Hứa Mạt mở miệng nói.

-Tên nhóc ngốc.

Lâm Tịch liếc mắt nhìn Hứa Mạt:

-Tôi cũng là một thành viên trong gia đình, sao có thể hoàn toàn bỏ gia đình qua một bên mà chỉ lo cho bản thân mình.

Rất bất đắc dĩ nhưng đấy cũng là sự thật.

-Nhưng bọn họ cũng không hề nghĩ cho chị mà.

Hứa Mạt trong lòng thở dài.

-Chị Tịch, chị cho rằng vì sao ngài Lâm lại đối xử với chị như vậy?

Hứa Mạt hỏi.

Lâm Tịch có chút không hiểu tại sao Hứa Mạt lại hỏi cái này.

Nhưng cô vẫn trả lời như trước:

-Mẹ tôi qua đời từ sớm, cha tôi đối với tôi cái gì cũng tốt, tôi muốn gì cũng thỏa mãn tôi, nhưng công ty bận rộn nhiều việc, ít bầu bạn với tôi hơn.

-Nếu nói như thế, người làm cha như ông ấy sao lại bằng lòng hy sinh chị?

Hứa Mạt hỏi.

Điều này không thể không chọc tới nỗi đau của Lâm Tịch. Tuy rằng hắn cũng không muốn làm như vậy.

Nhưng phải làm cho Lâm Tịch tỉnh táo, nếu cô nhắm mắt cam tâm tình nguyện thì đó chính là chỗ chết.

Lâm Tịch nghe được trong lời nói của Hứa Mạt cảm giác có chút đau lòng. Đúng vậy, người làm cha như hắn vì sao lại bằng lòng hy sinh con gái.

Vì chính mình, cũng là vì cái nhà này, Lâm Tịch vẫn không chịu suy nghĩ kỹ.

-Ô... ông ấy cũng có lỗi khổ của riêng mình đi, nếu để công ty phá sản, ông ấy cũng không thể trở về nguyên vẹn.

Lâm Tịch nói.

-Thế còn Lâm Giản đâu, cô ấy có thái độ gì?

Hứa Mạt lại hỏi cô.

Theo như hiểu biết của hắn về Lâm Giản, cô ta vừa ngu lại ích kỷ, thói kiêu căng được dưỡng ra từ bé.

-Lâm Giản...

Lâm Tịch cạn lời, nói:

-Không nhắc tới nữa.

-Chị Tịch, tôi biết chị không muốn đối mặt, nhưng chị phải tỉnh táo lên, chị bằng lòng hy sinh bản thân mình, nhưng Lâm Giản sẽ chẳng lo lắng cho hạnh phúc của người chị gái là chị, cô ta chỉ lo rằng liệu bản thân mình có thể tiếp tục làm thiên kim tiểu thư hay không, về phần cha của chị....

Hứa Mạt đem máy truyền tin đưa cho Lâm Tịch, nói:

-Chị Tịch, tự chị xem đi.

Lâm Tịch cúi đầu nhìn thoáng qua, đó là một tấm ảnh.

Giống một đôi vợ chồng ân ái, trước người còn có hai đứa trẻ.

Người phụ nữ rất trẻ, lại xinh đẹp, không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi.

Về phần đứa con, cô lại rất quen thuộc. Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy tim rất đau, như thể cô bị đánh thẳng một đòn.

Lâm Tịch cảm thấy trong đầu một trận hoảng hốt, tay trả lại máy truyền tin cho Hứa Mạt, động tác có vẻ có chút trì độn, như là vẫn chưa muốn đưa sang trả.

Hứa Mạt nhận lấy máy truyền tin, cảm thấy sự thật này đối với Lâm Tịch có chút tàn nhẫn.

Cô muốn hy sinh vì gia đình.

Nhưng hai người thân ruột thịt lại đều muốn hy sinh cô. Cô bị bán đứng.

Bị chính người thân phản bội.

Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn Hứa Mạt, mắt của cô đỏ ngàu, nước mắt rơi xuống.

Loại đau thương này người ngoài không thể hiểu được. Khó trách Lâm Viễn lại luôn bận rộn như vậy.

Khó trách luôn không có thời gian chăm sóc cô. Hóa ra, là như thế này!

Nghĩ đến thời kỳ thanh xuân ngoan ngoãn lúc còn nhỏ của mình, Lâm Tịch cảm thấy như là bị châm chọc.

Cô một mực thông cảm cho cha, chắm sóc Lâm Giản.

Lúc gia tộc gặp phải khốn cảnh, cô tình nguyện hy sinh mình.

Nhưng không ngờ tới kết quả như vậy.

-Chị Tịch, vì bọn họ, không đáng.

Hứa Mạt nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tịch, nói:

-Đi thôi.

Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn lên trên tầng một cái, cô nhìn thấy Lâm Viễn, cũng nhìn thấy Lâm Giản.

Bọn họ đều đang bảo vệ chính mình.

Giây phút này, Lâm Tịch đột nhiên buông bỏ.

-Tin tức đính hôn đã truyền ra ngoài rồi, sợ là sẽ không dễ dàng như vậy, chúng ta có thể đi đâu?

Lâm Tịch nhìn Hứa Mạt hỏi.

-Cứ giao cho tôi.

Hứa Mạt mở miệng nói. Chỉ cần Lâm Tịch đồng ý, thì đối với hắn cũng không phải là vấn đề quá lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận