Căn Cứ Số 7

Chương 57: Săn giết rắn hổ mang

Hơn nữa, bản thân Rắn Hổ Mang đã là mục tiêu thanh trừ của đối phương, vì vậy yêu cầu này không tính là quá phận đi.

-Ngươi giết thuộc hạ của hắn nên lo bị trả thù?

Diệp Thanh Điệp nhìn Hứa Mạt nói:

-Ngươi không bại lộ thân phận nên tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, tạm thời chưa thể động đến Rắn Hổ Mang, trên người hắn có manh mối quan trọng.

-Manh mối? Hứa Mạt nghĩ đến cha mẹ đã chết, là ai đã ra lệnh cho Rắn Hổ Mang?

Manh mối mà đám Diệp Thanh Điệp tuy tìm có liên quan với chuyện này không?

-Không phải vì nguyên nhân đó, Rắn Hổ Mang phái người giết chết cha mẹ ta, bọn Lai Ân đều là hung thủ. Hứa Mạt nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thanh Điệp, muốn xem một chút đối phương có biết điều gì hay không.

Diệp Thanh Điệp hơi sửng sốt và kinh ngạc.

-Ngươi nói là trước đó ngươi có thù với Rắn Hổ Mang, mà ngươi giết Lai Ân ở sân thi đấu, thực tế là vì báo thù? Diệp Thanh Điệp hỏi.

-Ừ. Hứa Mạt gật đầu.

-Cha mẹ ngươi là ai, vì sao Rắn Hổ Mang lại giết cha mẹ ngươi? Diệp Thanh Điệp hỏi.

-Cha mẹ ta là công nhân bình thường ở nhà máy chế tạo vũ khí, bọn họ hình như biết chuyện gì đó, đi báo cáo một chuyến với đội chấp pháp, sau đó Rắn Hổ Mang phái người đến, ta may mắn sống sót. Hứa Mạt đáp lại.

Diệp Thanh Điệp nghe được lời của Hứa Mạt thì trở nên trầm mặc, sau đó lại lộ vẻ kích động, nói nhỏ:

-Nhà máy chế tạo vũ khí gì?

Hứa Mạt suy nghĩ một chút, nói:

-Hình như là nhà máy chế tạo vũ khí Ngõa Luân.

-Ngươi chắc chắn không? Đôi mắt của Diệp Thanh Điệp hơi bừng sáng.

-Chắc. Hứa Mạt gật đầu, hắn có cảm giác rằng phản ứng của Diệp Thanh Điệp có không được bình thường.

Diệp Thanh Điệp nở nụ cười xán lạn, đưa tay xoa đầu Hứa Mạt nói: “

-Ngoan.

-???

Hứa Mạt tức giận trừng mắt Diệp Thanh Điệp, sờ đầu giết người à?

Đây là chuyện mà con người có thể làm sao.

-Ngươi chờ ta một chút.

Khi Diệp Thanh Điệp rời đi, Hứa Mạt vẫn có chút khó hiểu, hắn vểnh tai lên thì nghe thấy Diệp Thanh Điệp nói việc gì đó với Tiểu Thất rồi tên đó rời khỏi nhà máy.

Sau đó Diệp Thanh Điệp trở về, nói với Hứa Mạt:

-Chuyện cha mẹ ngươi chết có khả năng là liên quan đến một manh mối rất quan trọng, liên quan đến sự kiện buôn bán lừa đảo chúng ta vẫn luôn tìm hiểu, về phần Rắn Hổ Mang, hắn ta đã là mục tiêu của chúng ta từ lâu, nhưng động đến hắn không dễ gì, ngoài thực lực rất mạnh thì tên đó còn có người ở phía sau.

Lần trước Diệp Thanh Điệp từng nói với hắn, Rắn Hổ Mang là đao trong tay một số người.

Xem ra, người phía sau Rắn Hổ Mang có khả năng liên quan đến tầng nhân vật tai to mặt lớn ở thế giới dưới mặt đất. Muốn xóa bỏ hắn ta cần đến không ít người, cũng có rủi ro không nhỏ.

-Cho ta biết địa chỉ của ngươi, ta sẽ cho người canh chừng kỹ bên chỗ ngươi, mặt khác thì những ngày này huấn luyện cho tốt, chờ thời cơ đến, ta sẽ thông báo cho ngươi đi tiêu diệt Rắn Hổ Mang. Diệp Thanh Điệp nói với Hứa Mạt.

Hứa Mạt khẽ gật đầu. Không biết sao hắn lại có cảm giác muốn thoát khỏi nguy cơ là Rắn Hổ Mang thì có khả năng sẽ cuốn vào trong một vòng xoáy càng lớn hơn?



Bên ngoài sòng bạc của chợ đen, một người đeo mặt nạ vàng đi về phía cửa. Sau lưng hắn có vài tên đi theo đang kéo lê một thân thể. Thân thể đó cả người toàn là máu, nhuộm đỏ cả mặt đất, trông vô cùng thê thảm.

Mấy kẻ canh giữ ở trước cửa thấy hắn đều cuối người chào, cung kính hô:

-Bí thư Kim.

Người đeo mặt nạ vàng kia đi thẳng, những kẻ phía sau cũng đi theo. Đám người giữ cửa âm thầm lau mồ hôi. Mặc dù Bí thư Kim chỉ đi ngang qua thôi, nhưng họ vẫn cảm nhận khí chất khủng bố, hoặc cũng có khi là nỗi sợ xuất phát từ bản năng khi đối mặt với hắn.

Bí thư Kim đi đến phía sau sòng bạc, cả sòng đều yên lặng hẳn đi. Một vài người còn tự động đi theo phía sau hắn.

Đến tầng cao nhất của sòng bạc, một căn phòng xa hoa hiện ra. Bên ngoài phòng có không ít người đang canh giữ.

Một nhóm người lần lượt đi vào, trong đó thế mà lại có một ít tai to mặt lớn của chợ đen. Ví như cái tên côn đồ trà trộn vào chợ đen Rắn Hổ Mang hay người phụ trách sòng bạc và đấu trường Tần Trọng.

Trong phòng, người mang mặt nạ vàng kia ngồi trên một cái ghế sa lon to, trên tay vuốt vuốt một con dao.

Phía trên khắc hai chữ, thiên hành.

Chủ nhân của con dao, cũng chính là thân xác bị kéo lê lúc nãy, nằm bò ở phía trước hắn, cả người toàn máu yếu ớt vô lực.

-Bí thư Kim.

Đám người đi vào rối rít cung kính hô:

-Bí thư Kim.

Sau đó lùi sang đứng hai bên, không người nào dám mở miệng nói chuyện.

Những chỗ như chợ đen đều là nơi tràn đầy tội ác. Nếu như không có người che chở vốn chẳng thể nào tồn tại được. Huống hồ chợ đen mỗi ngày có biết bao nhiêu khoản kếch xù chuyển từ tay kẻ này sang kẻ khác. Duy chỉ có cái sòng bạc đó, mỗi ngày lợi nhuận đều rất cao, nhưng không phải người bình thường nào cũng nuốt được khoản tiền này.

Rắn Hổ Mang dù là kẻ ác nhưng cùng lắm cũng là côn đồ mà thôi. Còn Tần Trọng, hắn chẳng qua chỉ là người phụ trách của sòng bạc và đấu trường.

-Mạt Khắc, quen không?

Bí thư Kim đưa con dao trong tay cho người mang mặt nạ đứng ở bên cạnh.

Mạt Khắc nhận lấy con dao, gật đầu một cái. Cả người hắn đều gập xuống, không dám đứng thẳng.

-Cho bọn hắn xem thử.

Bí thư Kim nói.

Mạt Khắc đem dao truyền đi, đám người Rắn Hổ Mang và Tần Trọng cũng nhận lấy nhìn thử, cuối cùng đem trả lại Bí thư Kim.

-Tổ chức này gần đây hoạt động tương đối mạnh, phá hủy không ít chuyện, hắn ta là một thành viên trong đó.

Giọng nói cùa Bí thư Kim lạnh lẽo như máy móc, thân người nghiêng về phía trước, con dao trong tay lập tức đâm xuyên qua bàn tay của đối phương. Thân thể ốm yếu kia hét thảm lên một tiếng, bàn tay bị đóng chặt xuống sàn nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận