Căn Cứ Số 7

Chương 255: Lâm Viễn, nghi phạm giết người

Bên kia, Lâm Tịch cũng đang bị bao vây bởi đám binh lính gen, Ying và Diệp Thanh Điệp cũng xuống xe và tham gia trận chiến. Ở phía xa, vẫn còn xe đi đến, xe của người dân thường ở thành phố Cương Khung đi vòng qua hai bên, không dám dừng lại, phía sau có vài chiếc xe của đám người họ Minh, nhiều người cầm vũ khí lao xuống, bao vây khu vực đang xảy ra ẩu đả..

Tiếp theo, chỉ cần bắt con rùa vào trong bình là được rồi.

Lúc này, có một ánh sáng mạnh chiếu từ bầu trời phía trên đầu, bọn họ nhìn lên bầu trời, thấy một chiếc máy bay đang lượn xuống, những người khác trên đường phố Cương Khung cũng đồng loạt nhìn lên.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Một vụ náo động lớn như vậy, không chỉ có đua xe và đấu súng, mà còn có máy bay xuất hiện. Máy bay đáp xuống mặt đất, Tôn Bàn Tử xuống xe và chạy về phía Hứa Mạt.

-Dừng lại.

Súng trong tay người của đám người Minh thị nhắm thẳng vào Tôn Bàn Tử, nhưng Tôn Bàn Tử không thèm để ý.

Bọn hắn liền nổ súng.

Chỉ nhìn thấy ánh sáng năng lượng trên cơ thể của Tôn Bàn Tử, như thể một lá chắn năng lượng đã được hình thành, hỏa lực hoàn toàn không thể phá vỡ nó.

-Cấp B.

Những người nổ súng cau mày, Tôn Bàn Tử cũng không để ý đến bọn họ, đi thẳng tới chỗ của Hứa Mạt. Chiến binh gen đang chiến đấu với Hứa Mạt cảm thấy bị áp bức, đẩy Hứa Mạt ra sau và vung cánh tay về phía Tôn Bàn Tử đang lao về phía mình, móng vuốt sắc nhọn do lòng bàn tay tạo thành lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.

Tôn Bàn Tử né tránh một chút, tung nắm đấm của hắn đánh trả.

Một tiếng vang thật lớn, móng vuốt sắc bén như lưỡi kiếm trực tiếp bị gãy, sức mạnh kinh khủng từ nắm đấm đánh trúng tên chiến binh gen, phát ra tiếng xương gãy.

Tôn Bàn Tử tiếp tục tiến về phía trước, đánh thẳng vào bụng hắn ta và đánh bay cơ thể của tên chiến binh.

Thậm chí còn có một cái lỗ trũng ở phần bụng trên cùng, bị ánh sáng năng lượng trực tiếp xuyên thủng.

-Ầm...

Tôn Bàn Tử tiến lên một bước, dưới chân mặt đất trực tiếp nứt ra, thân thể mặc dù có chút mập mạp, nhưng tốc độ của Tôn Bàn Tử thật đáng sợ, lần trước hắn toàn thân bộc phát năng lượng, hơn nữa hắn còn là một con quái vật hung dữ.

Tên chiến binh trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nắm đấm của Tôn Bàn Tử lại một lần nữa giáng xuống, hắn giơ tay muốn ngăn cản, nhưng căn bản không ngăn được, nắm đấm trực tiếp đập nát cánh tay của hắn, sau đó đập vào đầu hắn.

Đầu bị nứt, chiến binh gen biến thành người không đầu, ngã xuống.

Cảnh tượng kinh hoàng khiến những người xung quanh không khỏi run sợ. Đó là một chiến binh gen cấp B đã bị giết chỉ bằng một cú đấm.

Tôn Bàn Tử xoay người chạy về phía Lâm Tịch.

Một cú đấm tung ra, trực tiếp xuyên thủng trái tim của một tên khác.

-Bang, bang…

Những nắm đấm hung bạo giáng xuống hết lần này đến lần khác. Tất cả những tên chiến binh đang bao vây đám người Hứa Mạt đều phải nằm xuống, chỉ còn lại xác chết trên mặt đất.

Điều này khiến những thành viên của đám người Minh thị tỏ ra sợ hãi và không dám hành động hấp tấp. Bọn chúng chĩa súng vào Tôn Bàn Tử. Đúng lúc này, một đoàn xe đang đi tới, bánh xe ma sát với mặt đất, phát ra âm thanh sắc nhọn chói tai.

Một nhóm người được trang bị vũ khí hạng nặng bước xuống từ đoàn xe, không rõ mặt mũi, sau khi xuống xe liền chĩa súng về phía người của Minh thị.

Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt của những người trong nhóm Minh thị trở nên tái nhợt. Ai có thể nói cho họ biết chuyện gì đang xảy ra không?

-Giải quyết ngay tại chỗ.

Một giọng nói vang lên.

Những người đó trực tiếp nổ súng, không đợi người của Minh thị phát hiện, những khẩu súng năng lượng xuyên qua thân thể bọn họ, trong nháy mắt đều ngã xuống.

Điều này làm cho xác của một vài tên trốn thoát vẫn còn trong xe run rẩy dữ dội. Chuyện gì đã xảy ra? Không phải bọn họ đang đi săn sao?

Chẳng mấy chốc, bọn chúng cũng bị tìm thấy và bị giết chết. Nói xong những thứ này, người cầm đầu liếc nhìn Tôn Bàn Tử bên cạnh, gật đầu, sau đó phất phất tay, một đám người lên xe rời đi, phảng phất chưa từng xuất hiện qua.

Hứa Mạt thấy đám người đuổi giết không còn tên nào, tất cả đều đã bị quét sạch, hắn còn chưa khôi phục lại.

Không còn nữa

Giết ngay tại chỗ.

-Bạo lực như vậy sao?

Hứa Mạt liếc mắt liền biết là người của Lâm Thanh Trạch tới. Hắn ta biết Tôn Bàn Tử, cha của Tôn Tiểu Tiểu.

Năng lượng của Học viện Siêu Phàm dường như đáng sợ hơn hắn tưởng tượng.



Tôn mập híp mắt, nhìn về phía Hứa Mạt, nói:

-Bạn học S.

-Không… Bạn học Hứa Mạt, tôi tên là Tôn Hữu Tài, tên không dễ nghe lắm, cậu gọi tôi chú Tôn là được rồi, sau này chúng ta chính là người một nhà.

“Người một nhà?”

Hứa Mạt nhìn Tôn mập, chẳng lẽ Tôn mập định gả Tiểu Tiểu cho Tiểu Thất không thành sao?

-Chú Tôn, cái tên này rất hay.

Hứa Mạt ‘nghiêm túc’ nói.

Tôn Hữu Tài, người cũng như tên.

Nhiều tài sản, nhiều tiền tỷ.

Tuy nhiên, vào lúc này, người đàn ông béo đang nheo mắt, vẻ mặt vô hại với cả người và vật, thật khó có thể tưởng tượng rằng vừa rồi giết người lại bạo lực như vậy.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Lâm Tịch nhìn về phía Tôn mập, cô đương nhiên biết Tôn mập, đã từng gặp vài lần.

Tôn mập đã rời khỏi học viện Nặc Á từ nhiều năm trước, và từ đó đến nay vẫn luôn duy trì tốt mối quan hệ với học viện nên có thể được tính là học viện gọi đến.

Đến, đương nhiên là học viện bên kia gọi tới. Còn ai có thể sai bảo Tôn mập chứ?

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là quản lý cấp cao của các học viên. Chắc chắn đó không phải là vì cô ấy.

Các giáo viên của học viện chỉ là nhân viên bình thường, thậm chí còn không được coi là giáo viên.

Cho nên, là vì Hứa Mạt tới.

Còn những xác chết nằm la liệt dưới mặt đất, những người vừa xuất hiện, cô có cảm giác bọn họ là người của quân đội.

Trước đó, cô nhớ Hứa Mạt đã gửi một tin nhắn đi, và cũng chính bởi tin nhắn đó mà điều động một đội hình như thế này, để lại xác chết chất đầy đất.

Lâm Tịch mặc dù có ngốc đến đâu thì cũng nhận ra được.

Hứa Mạt, hắn không chỉ là A!

Bạn cần đăng nhập để bình luận