Căn Cứ Số 7

Chương 655: Bạo lực gia đình

Diệp Hoàn tất nhiên Tương Diệp biết.

Hắn là người cuồng tu luyện, tính cách cố chấp nhưng thực lực lại rất mạnh, là một thanh kiếm sắc của cục Thần Kiếm.

Ở trong cục Thần Kiếm, lực chiến đấu của hắn đứng ở vị trí thứ hai.

Trên người Tương Diệp bỗng tỏa ra một nguồn năng lượng mạnh mẽ, nhìn chằm chằm đối phương nói:

-Diệp Hoàn, cho dù là cục trưởng của các người khi đến đây cũng không dám làm càn như thế này.

-Cục trưởng muốn tôi thay mặt hắn đến thăm Tương lão.

Diệp Hoàn đứng ở đó mở miệng nói:

-Đội viên của tôi Hứa Mạt đang ở nơi này, tôi đến đón hắn về.

Diệp Hoàn, đội trưởng đội Thần Kiếm, Hứa Mạt quả thật là đội viên của hắn.

Tương Diệp quan sát hắn, phía sau hắn cũng có không ít người. Những chỗ tối ở Tương gia khắp nơi đều được lắp đặt khóa vũ khí. Bầu không khí vô cùng áp lực, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ chiến tranh vậy.

-Cha.

Lúc này, Hứa Mạt và Tương Doãn Nhu đi tới, nhìn thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm bên này, Tương Doãn Nhi liền chạy nhanh đến Tương Diệp. Hứa Mạy thì đi về phía Diệp Hoàn bên đó. Diệp Hoàn nhìn chỉ mới hơn ba mươi tuổi, vẫn còn khá trẻ trung, trên người luôn mang theo năng lượng, giống như một thanh kiếm vừa rời khỏi vỏ, trên thân ẩn chứa nguồn năng lực vô cùng đáng sợ, dù hắn có ở xa thì vẫn có thể cảm nhận được.

Đây là một người siêu phàm cấp khủng bố đó.

Đội viên hả?

Như vậy, đây chính là đội trưởng đội Thần Kiếm.

Bản thân đội Thần Kiếm là chiến đội mạnh nhất cục Thần Kiếm, thực lực của đội trưởng thì không cần phải nói.

-Hứa Mạt.

Diệp Hoàn nhìn thấy Hứa Mạt liền gọi một tiếng.

-Đội trưởng.

Hứa Mạt đáp lại hắn, đi về phía Diệp Hoàn. Nhưng trên người Tương Diệp lại đang phát ra một nguồn áp lực vô hình lớn đập vào người hắn, khiến cho bước chân của Hứa Mạt trở nên cứng đờ.

-Tương tiên sinh.

Hứa Mạt nhìn về phía Tương Diệp.

-Để bọn hắn cút đi.

Từ phía xa truyền đến một âm thanh, là tiếng của Tương lão, hình như là từ khoảng không truyền đến, rung động đến màng nhĩ của đám người.

Diệp Hoàn ngẩng đầu lên một chút, sau đó khom người, hành lễ nói:

-Tương lão, làm phiền ngài rồi.

Dứt lời, hắn nhìn Hứa Mạt, áp lực trên người Hứa Mạt bỗng biến mất. Hắn lập tức đi tới bên cạnh Diệp Hoàn, quay đầu nhìn Tương Doãn Nhi, khẽ gật đầu, sau đó đi theo Diệp Hoàn rời đi.

Rất nhanh, Diệp Hoàn đã mang Hứa Mạt bay đi ra phía bên ngoài.

Ngẩng đầu nhìn bóng người của hai người dần biến mất, Tương Diệp không nói gì thêm, dưa hái xanh thì không ngọt.

Trên thực tế, nếu như Hứa Mạt ở rể tại Tương gia thì cũng đâu có tệ, vừa giữ được con gái bên cạnh mà Hứa Mạt tương lai cũng sẽ trở thành người siêu phàm đứng đầu, lúc đó hắn sẽ là lưỡi dao của Tương gia bọn hắn.

Tiềm lực của Hứa Mạt khi hắn đối đầu với những người ngoài hành tinh dũng mãnh kia mới là thứ khiến ông cụ trong nhà đặc biệt yêu thích, muốn Hứa Mạt trở thành người của Tương gia.

Nhưng nếu Hứa Mạt không đồng ý thì cũng không thể ép hắn được.

-Nói chuyện thấy thế nào?

Tương Diệp hỏi Tương Doãn Nhi.

-Rất tốt, quan điểm của Hứa Mạt và con vẫn tương đối giống nhau. Chúng con có thể trở thành bạn bè, không nhất định cứ phải là mối quan hệ kia.

Tương Doãn Nhi trả lời.

-Ừ.

Tương Diệp không nói gì thêm, xoay người rời đi, người ở chỗ đó cũng tản hết ra.

Sự việc xảy ra trong Tương gia, người bình thường không thể nào biết được. Đây là vòng tròn của cấp cao, nhưng những thế gia ở hành tinh Bái Luân vẫn truyền tai nhau về chuyện Hứa Mạt được Tương lão nhìn trúng, muốn đem đứa cháu gái mình yêu thương nhất gả cho hắn.

Thế nhưng lại bị Hứa Mạt từ chối.

Chuyện này khiến nội bộ các thế gia ở hành tinh Bái Luân bàn tán rất nhiều.

Cái tên Hứa Mạt này đúng là một nhân tài, thế mà lại từ chối trở thành người của Tương gia.

Mặc dù hắn có thiên phú xuất chúng, nhưng dù sao thì cũng chỉ là một kẻ bình thường. Nếu như có thể trở thành người của Tương gia thì có thể sẽ tiết kiệm được mấy chục năm phấn đấu.

Nghe nói, tên Diệp Hoàn kia cũng xuất hiện, đến tận Tương gia đón người, không hề khách khí chút nào.

Diệp Hoàn này bao năm qua vẫn không thay đổi một chút nào cả!

...

Cục Thần Kiếm, sân huấn luyện của chiến đội Minh Nhật.

Linh đang cùng một đối viên khác tham gia trận đấu đối kháng. Ba tháng qua, Hứa Mạt tiến bộ rất nhiều, Linh cũng không dậm chân tại chỗ. Lực tinh thần và đẳng cấp nguyên lực của cô hiện tại đều đã đạt tới cấp B+, lực tấn công của cô trở nên hung hãn hơn.

Đồng đội của cô là cấp A-, nhưng đối mặt với sự tấn công cuồng bạo của Linh thì cũng phải dốc hết sức.

-Đùng...

Một tiếng nổ lớn vang lên, hai người gầm lên một cái rồi lùi ra phía sau.

Lý Tiểu Mạn nhìn thấy vòng ánh sáng nguyên lực dữ dội trên người của Linh, mở miệng nói:

-Linh, cường độ nguyên lực của cô sao lại mạnh dữ vậy, hơn nữa, lực tấn công cũng phải nói là vô cùng quỷ dị, chỉ sợ không bao lâu nữa là có thể vượt qua tôi rồi.

Cô lớn hơn Linh vài tuổi, bình thường đều là cô dẫn Linh đi tu luyện, Linh tiến bộ rất nhanh.

Đội Minh Nhật bọn họ đã nhặt được một bảo bối rồi.

Lần trước có ba người được tuyển vào cục Thần Kiếm, không có một ai là đèn dầu đã cạn hết.

-Đội trưởng, đội trưởng...

Lúc này, ở phía ngoài bỗng có nhiều người hô lên, sau đó liền thấy đội trưởng đội Minh Nhật Dạ Hi đi về phía bên này, nhìn thấy Linh đang huấn luyện bèn bảo:

-Được lắm, lực tấn công rất mạnh, nhưng sao lại có cảm giác không có kết cấu gì hết vậy, có tâm sư sao?

Có tâm sự sao?

Ánh mắt của Linh nhìn sang Dạ Hi, trong đầu vẫn vang lên âm thanh của cảnh tượng Hứa Mạt nhận huân chương Tử Kim. Lý Tiểu Mãn nói cô gái kia tên là Tương Doãn Nhi, là nữ thần của liên bang, rất nổi tiếng ở thành phố Xuyên Tinh, vô số nhiều đều nói rằng cô ấy và Hứa Mạt là một cặp trời sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận