Căn Cứ Số 7

Chương 181: Cẩn thận

Hơn nữa, đã không chỉ có mỗi thú cự anh.

Phi cầm xuất hiện trên bầu trời, dần dần che kín ánh sáng, tối om một mảnh.

Bên phía thành phố, chiến hạm phát ra tiếng còi báo động chói tai.

“Oành…”

Năng lượng quang bắn ra phía xa, nhất thời trên trời cao xuất hiện một màn mưa máu, rất nhiều phi cầm bị trực tiếp xuyên thủng đánh chết.

Tiếng cảnh báo nghiêm trọng khiến người ta tê cả da đầu.

-Mau rút lui.

Dương Minh nói.

Đoàn người xoay người chạy vội, nhanh chóng rời đi theo hướng xe của bọn họ.

-Đi.

Hứa Mạt cũng nói, đoàn người đều xoay người bỏ chạy.

Quái thú công kích thành phố, căn cứ sẽ ngay lập tức lọt vào trùng kích.

Tiếng còi cảnh báo chói tai kia chính là đang nhắc nhở căn cứ cùng với người săn hoang bên ngoài, toàn thể rút về thành phố.

Lực lượng công kích và phòng ngự của thành phố cũng sắp được khởi động, tiến hành thanh lý đối với quái thú.

Bọn họ cần lấy tốc độ nhanh nhất chạy về nơi đỗ xe.

Cùng với việc rút lui Tôn Tiểu Tiểu vẫn xông lên hàng đầu nổ súng bắn những con quái thú đánh tới. Cơ giáp có năng lực số lượng thúc đẩy, tốc độ đương nhiên nhanh chóng, mặc dù không phải vùng đất bằng phẳng, bước chân chạy vội trong phế tích vẫn rất lớn.

-Tiểu Tiểu, có thể mang ta được không, ta không theo kịp.

Tiểu Thất đi theo sau.

Hứa Mạt thấy Tiểu Thất chạy như điên đuổi theo cơ giáp, lộ re thần sắc cổ quái.

Thằng nhãi này là dính lên người khác?

Công phu da mặt dày đó học được từ đâu thế?

Có điều cái thứ da mặt này hẳn là Tiểu Thất trời sinh đã thế, phát hiện ra từ rất sớm.

-Mang là mang thế nào?

Tôn Tiểu Tiểu tức giận nói.

Tiểu Thất gia tốc tiến lên phía trước, nhảy người lên một cái, trực tiếp nhảy lên trên lưng cơ giáp, hai tay ôm cái đầu lớn của cơ giống, bám lấy nó giống như là bạch tuộc.

-???

Mặt của Tôn Tiểu Tiểu bên trong khoang điều khiển cơ giáp đen sì sì.

-Tiểu Tiểu ngươi tốt bụng thật đó.

Tiểu Thất ca ngợi.

Mặt Giang Đồng đi theo đằng sau cũng đen nốt, nhìn chằm chằm Tiểu Thất trên lưng Tôn Tiểu Tiểu.

Đây là chuyện con người làm được à???

Tôn Tiểu Tiểu tức giận tiến lên phía trước, gia tăng hỏa lực phát ra.

Vì vậy quái thú vọt tới xui xẻo, trở thành nởi để phát tiết.

-Tiểu Tiểu, cơ giáp này thật là lợi hại, có thể đưa ta một cái không.

Tiểu Thất ghé lên trên lưng cơ giáp, rất mãn nguyện.

Tôn Tiểu Tiểu bị dày vò mất hết tính tình...

Đây là lời mà người bình thường nói được à.

Đưa cơ giáp?

-Tốt, ngươi đánh thắng Bản Trạch Danh ca ca thì ta sẽ đưa ngươi một chiếc cơ giáp.

Trong cơ giáp truyền đến tiếng của Tôn Tiểu Tiểu.

-Thật vậy chăng, ta có thể tìm người hỗ trọ không?

Tiểu Thất hỏi.

-Đều được.

Tôn Tiểu Tiểu nói.

Nàng cũng không tin, Tiểu Thất có thể tìm ai hỗ trợ cơ chứ?

Học sinh của học viện có thể đánh thắng Bản Trạch Danh không có mấy người.

Chớ nói chi là bạn bè của Tiểu Thất.

Tiểu Thất nhìn thoáng qua phía Hứa Mạt.

Nghĩ thầm Mạt ca chỉ có thể giúp ngươi tới đây, cơ giáp cần chính bản thân ngươi tranh thủ.

Tần Phu và Tần Lan đều bị Tiểu Thất làm cho 'chấn động'.

Bọn họ cơ bản là chưa từng nói chuyện với những học sinh kia, không cùng một đẳng cấp nhân.

Tiểu Thất hắn đang nằm úp trên người của một cô gái đi?

Mặc dù là cơ giáp.

Nhưng vẫn là cơ giáp do con gái lái đó

Còn hỏi muốn cơ giáp với con gái nữa?

Đây là muốn cưỡng chế ăn cơm mềm à

Khóe miệng của Tần Lan co giật, tặng cơ giáp?

Cái gia đình gì thế!

-Cẩn thận, rất nhiều quái thú tới.

Dương Minh cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay.

Bản Trạch Danh thì ngẩng đầu liếc bầu trời một cái, có một số phi cầm có tốc độ rất nhanh, đã đang ở trên không trên đỉnh đầu bọn họ rồi.

-Tốc độ cao nhất đi đầu.

Dương Minh nói, tiếp tục gia tốc tiến lên phía trước.

Có điều bởi vậy nên đám người Tô Nhu, Tần Phu và Diệp Thanh Điệp có chút không theo kịp.

Độ mạnh yếu của tố chất cơ thể có mối quan hệ trực tiếp với cấp bậc nguyên lực.

Cấp bậc cao, tố chất cơ thể và sức bật đều càng mạnh mẽ, tốc độ đương nhiên cũng nhanh.

-Các ngươi theo sát ta.

Hứa Mạt nói với đám Tần Phu.

Gặp phải làn sóng quái thú công kích thành phố, chỉ có thể nói là không may.

Hi vọng là không có quái thú tương đối mạnh mẽ đến công kích bọn họ.

Nhân loại có rất nhiều người săn hoang, người trong thành phố cũng sẽ tiến vào trong phế tích săn bắn quái thú.

Làn sóng quái thú công kích thành phố, là đang trả thù sao?

Hình như có quái thú trên không trung phát hiện bọn họ, vài con quái thú đáp xuống, đánh giết thẳng đến chỗ bọn họ.

Cánh tay Tôn Tiểu Tiểu giơ lên cao, nòng súng bắn hướng lên trên.

Đường bắc rực rỡ trực tiếp làm thủng vài con quái thú, máu tươi tóe ra rơi xuống từ trên không trung.

Cơ giáp mang theo vũ khí nóng, tuyệt đối là máy móc phát ra bạo lực.

Có vẻ như cảm được mùi máu tươi, trên không trung càng nhiều quái thú vọt xuống, cổ tay Dương Minh phát ra tiếng chói tai, có một ít quái thú có cường độ năng lượng không kém.

-Cẩn thận.

Dương Minh nhắc nhở.

Tôn Tiểu Tiểu tiếp tục bắn, Tô Nhu và Diệp Thanh Điệp chạy trốn đồng thời cũng không quên nổ súng hướng phía không trung.

Nhưng vẫn có rất nhiều quái thú đánh giết xuống.

Thân thể Bản Trạch Danh nhảy lên một cái, trực tiếp phất tay chém hướng phía không trung, dao động năng lượng hoa mỹ càn quét ra, làm ngã xuống một mảng.

-Các ngươi đi trước.

Bản Trạch Danh nói.

-Ngươi cẩn thận.

Dương Minh chém giết vài con quái thú, đồng thời nhắc nhở.

Bản Trạch Danh hấp dẫn công kích của không ít quái thú, như vậy áp lực của bọn họ sẽ nhỏ đi không ít.

-Tiểu Tiểu, ngươi nhất định phải bắn đúng hướng đó.

Tiểu Thất ghé sát trên cơ giáp hô.

Những quái thú kia lao xuống từ phía trên, nhỡ đâu có cá lọt lưới thì hắn sẽ thảm rồi.

“Vù…”

Một luồng khí nóng cháy phủ xuống, chỉ thấy một con quái thú màu lửa đỏ thế mà lại phun ra lửa, nhiệt độ nóng bỏng như muốn làm chiến giáp nóng chảy.

-Lâm Tịch ngươi dẫn bọn họ quay về trên xe, người săn hoang theo ta ở lại.

Dương Minh nói, định tiếp tục hấp dẫn sự chú ý của quái thú, tranh thủ thời gian cho những ngời khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận