Căn Cứ Số 7

Chương 223: Ngưỡng mộ

-Tôi là giáo viên.

Lâm Tịch đáp.

-..................

-wow.

Xung quanh truyền đến những tiếng nói đùa bỡn, nam sinh kia chạy trốn với khuôn mặt xám xịt.

Lâm Tịch cúi xuống ăn cơm, hai má cũng nóng ran lên.

-Chị.

Hứa Mạt vừa cười vừa gọi.

Lâm Tịch ngẩng đầu lườm hắn một cái, trong đôi mắt long lanh hiện lên chút khó xử, trên mặt hơn đỏ, lại khiến cho Hứa Mạt sửng sốt một chút rồi thầm nghĩ cũng khó trách những cậu học sinh kia lại náo loạn lên.

-Ăn cơm đi.

Lâm Tịch nói.

-Vâng.

Hứa Mạt gật đầu, anh cảm thấy có chút gì đó là lạ.

Trải qua sự tàn khốc của thế giới ngầm, từ khu tàn tích đến thành phố, rồi lại được vào học viện, cảm thấy có gì đó không chân thực.

Lúc này, trong nhà ăn lại truyền đến những tiếng thầm thì, rất nhiều người đều nhìn đến cùng một chỗ.

Nhìn thấy một bạn nữ sinh trầm lặng mặc đồng phục học viện, tóc dài đen óng xõa ngang vai, vô cùng thuần khiết.

Cô ấy vừa hay tiến đến bàn ăn phía đối diện Lôi Nặc rồi ngồi xuống, cách một khoảng không xa lắm.

Trần Thu Tuyết, một học sinh năm nhất khác cấp A.

Hai người này, là người nổi tiếng trong khóa học sinh năm nhất này.

Hứa Mạt liếc mắt qua bên kia, Trần Thu Tuyết có hình tượng thục nữ, hình ảnh nữ sinh như này trong khuôn viên trường có sức sát thương rất mạnh.

Quả nhiên, đã có vài nam sinh rục rịch manh động, người to gan đã đi lên phía trước dò hỏi xem có thể trao đổi số liên lạc không.

Nhưng Trần Thu Tuyết chỉ mỉm cười rồi lắc đầu từ chối.

Điều này khiến cho những nam sinh khác đã tìm ra cách cũng bị mất đi dũng khí.

-Có cần tôi đi hỏi giúp cậu số liên lạc không?

Diệp Thanh Điệp nhìn thấy Hứa Mạt đang cười nhìn về bên kia liền nói.

-Không cần.

Hứa Mạt lắc đầu.

-Thật không vậy?

Diệp Thanh Điệp cười nửa miệng nhìn anh ta.

-Chị Điệp chị biết mà, tôi chỉ thích các chị gái thôi.

Hứa Mạt đáp.

-Khụ…

Lâm Tịch bị sặc.

-Chị Tịch, tôi không phải là có ý đó.

Hứa Mạt xấu hổ nói, quên mất rằng vẫn còn một chị gái nữa đang ở đây.

-Ăn đi.

Lâm Tịch thất giọng nói, sao hôm nay cứ thấy là lạ thế nào.

Hứa Mạt phát hiện rằng hình như càng giải thích càng bị chú ý.

Bị rơi xuống hố rồi.

-Tên ngốc.

Lúc này, truyền đến một tràng âm thanh, chỉ nhìn thấy Tôn Tiểu Tiểu hai tay chống nạnh và đang đứng ngay bên cạnh bọn họ, đôi mắt tức giận nhìn Tiểu Thất.

Giọng nói Tôn Tiểu Tiểu rất lớn, trong thời gian ngắn có không ít ánh mắt nhìn về phía bọn họ.

Tôn Tiểu Tiểu ở học viện cũng được xem là một nhân vật có tầm ảnh hưởng, rất nhiều người quen biết cô ấy.

Lôi Nặc cũng quen, anh ta đăng ký vào khoa người máy, Tôn Tiểu Tiểu cũng là người của khoa người máy, là bậc đàn chị của hắn ta.

Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn Tôn Tiểu Tiểu nói:

-Cô gọi tôi à?

-Cậu nói xem.

Tôn Tiểu Tiểu nói.

-Nhưng tôi đâu phải đồ ngốc.

Tiểu Thất lẩm bẩm.

-Nhìn thấy bổn cô nương sao không chào hỏi hả?

Tôi Tiểu Tiểu tức giận nói.

-Ta không xứng.

Tiểu Thất đáp.

-Hôm qua rõ ràng là ngươi quá đáng mà, làm cho bổn cô nương mất mặt, ta mới nói là không quen thôi, sao ngươi vẫn còn tức giận chứ?

Tôn Tiểu Tiểu lườm Tiểu Thất, Tên ngốc kia dựa vào đâu mà tức giận chứ?

-Tôi đâu có giận, là tôi không xứng thôi.

Tiểu Thất nói:

-Sau này không làm phiền đến cô là được mà.

-Cậu….

Tôi Tiểu Tiểu dẫm dẫm chân, rất tức giận muốn cãi nhau nhưng lại phát hiện đối phương hoàn toàn không cãi lại.

Rất tức giận!

Hứa Mạt và những người khác ở bên cạnh không nói gì.

Giống như nhìn trẻ con đang cãi lộn vậy.

Hai người này đúng là trời sinh một cặp.

Nhưng Tôn Tiểu Tiểu chắc không nói lại được Tiểu Thất, dù sao thì cũng là kẻ mạnh miệng.

-Hừ.

Tôn Tiểu Tiểu bị Tiểu Thất chọc tức liền rời đi.

Sau khi Tôn Tiểu Tiểu về chỗ, Lý Mạn nói:

-Tiểu Tiểu, việc gì phải tự chuốc vạ vào thân, không tiếp xúc là được mà.

-Đúng vậy, Tiểu Tiểu cậu cần gì phải quan tâm đến một tên thợ săn hoang dã chứ.

Giang Đồng cũng rất buồn bực.

Đôi đũa trong tay Tôn Tiểu Tiểu trong chiếc đĩa quậy lung tung, trong lòng buồn bực nói:

-Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi, tức chết bổn cô nương rồi.

-Hắn có thể đã coi cậu như bạn bè nên mới như vậy thôi.

Tô Nhu ở bên cạnh yếu ớt nói.

-A…

Tôn Tiểu Tiểu nhìn Tô Nhu.

-Có lẽ hắn cho rằng không có được sự tôn trọng?

Tô Nhu khẽ nói.

-Tô Nhu, sao cậu lại nói giúp cho bọn họ.

Lý Mạn cau mày, Giang Đồng hơi bất mãn.

-Không có gì.

Tô Nhu không nói thêm điều gì, yên lặng ăn cơm.

……………………..

Ở bên này.

-Tên nhóc cậu có chuyện gì vậy?

Diệp Thanh Điệp nhìn Tiểu Thất nói:

-Con người của Tiểu Tiểu cũng rất tốt mà.

Tôn Tiểu Tiểu đã chủ động tiến đến đây, chứng minh cô ấy là cũng khá tốt.

Bọn họ dùng thân phận là thợ săn hoang dã để làm quen với đối phương, Diệp Thanh Điệp hiển nhiên có thể nhìn ra được.

Trong nhóm người kia, Bổn Trạch Danh thì sao cũng được, Lý Mạn coi thường bọn họ, Giang Đồng cũng là không che đậy được sự coi thường.

-Chị Điệp, có một số chuyện nhìn bên ngoài thì đều như nhau nhưng vẫn có sự khác biệt, không biểu hiện ra bên ngoài, mà chỉ xuất hiện trong tiềm thức, giống như chị Tịch mới thật sự là tốt.

Tiểu Thất nói.

Diệp Thanh Điệp sửng sốt nhìn Tiểu Thất, nội tâm cảm thấy hơi có chút chấn động.

Hóa ra, bề ngoài Tiểu Thất có dáng vẻ vô tư hồn nhiên nhưng thật ra là người rất nhạy cảm.

Cô ấy tất nhiên là cũng nhìn ra được, Tôn Tiểu Tiểu chơi thì chơi vậy thôi, nhưng thực chất bên trong cũng không xem Tiểu Thất là người ở cùng địa vị.

Nhưng con người vốn là như vậy, đại đa số con người đều giống nhau, tuyệt nhiên không phải vấn đề là ở Tôn Tiểu Tiểu.

Gia thế và tư chất của Tôn Tiểu Tiểu, sâu thẳm trong tim sao có thể đem thợ săn hoang dã đối đãi như với người cùng địa vị được?

Hứa Mạt ngẩng đầu liếc nhìn Tiểu Thất sau đó lại nhìn sang Lâm Tịch ở phía đối diện.

-Nhìn tôi làm gì?

Lâm Tịch im lặng, sao lại liên quan đến cô?

-Chính xác, chị Tịch đúng là rất tốt.

Hứa Mạt đồng tình nói.

Lâm Tịch lườm hắn một cái rồi nói:

-Dù sẽ phải chịu sự đãi ngộ không công bằng, nhưng các cậu ở trong học viện học tập thật tốt, chỉ cần đủ xuất sắc, sau này tất cả mọi thứ đó đều sẽ được cào bằng, nhận được sự tôn trọng, thậm chí là ngưỡng mộ.

Thực lực là độ dung hợp nguyên lực của Hứa Mạt, sớm muộn cũng có ngày, cho dù là ở học viện siêu phàm, cũng như được các học viên ngưỡng mộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận