Căn Cứ Số 7

Chương 119: Quái vật

-Ầm!

Ngay lúc này, từ trong đống đổ vỡ một bóng người vọt thẳng ra ngoài.

Đó là một bóng dáng màu đen, trên người hắn mặc một bộ chiến giáp màu đen nhánh, chiến đao trong tất cũng là màu đen, dường như có tia chớp màu đen lúc ẩn lúc hiện phía trên lưỡi đao.

Bóng dáng đó lấy tốc độ khủng khiếp chạy thẳng về phía đội hộ vệ thành bang.

Mặc dù toàn bộ đội hộ vệ thành bang đều cùng lúc bắn liên tục về phía bóng dáng kia, nhưng bóng dáng đó tốc độ cực kỳ nhanh, tránh né trái phải như ảo ảnh.

Bóng dáng lao nhanh về phía trước không hề dừng lại một chút nào.

-Hai bên trái phải, mở rộng phạm vi bắn.

Đội trưởng đội hộ vệ đứng sau lưng mở miệng ra lệnh.

Đội hộ vệ thành bang không chỉ nhắm vào thân thể đối phương bắn nữa mà mở rộng phạm vi càn quét, bao trùm cả một khu vực mà bắn.

Không còn chỗ để trốn!

Bất kể né như thế nào đều có khả năng bị bắn trúng.

Bóng dáng màu đen kia đã cách bọn hắn không xa, nhưng dưới hỏa lực mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn không thể ngăn cản.

Thân thể Hứa Mạt lướt nhanh qua thành một đường vòng cung màu đen, tránh đi hầu hết công kích, nhưng vẫn có hỏa lực bắn trúng cơ thể của hắn.

Xung quanh thân thể Hứa Mạt hình thành một màn từ trường năng lượng lớn mạnh, màn từ trường năng lượng này giống như hòa quyện vào năng lượng của chiến giáo và chiến đao.

Thân thể của hắn vẫn tiếp tục duy trì khí thế lao về phía trước, thậm chí còn nhanh hơn ban nãy.

Cùng lúc đó, chiến đao mạnh mẽ chém ra.

Một đao ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ chém ra cả ánh sáng, cứ thế chém về phía trước, thẳng về hướng đội ngũ đội hộ vệ thành bang.

Chiến đao xẹt qua, chiến giáp bị phá hủy.

Một loạt đầu lâu bay lên, máu tươi vẩy ra, nhìn thấy mà giật mình.

Những hộ vệ thành bang khác vừa nhìn liền hoảng sợ đếm biến sắc, hoảng loạn đem họng súng nhắm về phía Hứa Mạt.

Nhưng Hứa Mạt đã lao đến, khi bọn họ kịp nổ súng thì chiến đao đã xoẹt qua.

-Ầm!

Thân thế Hứa Mạt tuy bị đẩy lui nhưng cũng có một đám người bị chém giết.

Từ trong đống đổ nát, đám Diệp Thanh Điệp cũng đã bò lên.

Diệp Thanh Điệp khiêng theo pháo hỏa tiễn trực tiếp hướng đám người kia nổ pháo, nhắm vào ngay giữa đám người vẫn còn chưa bị chém giết kia.

-Oanh, oanh…

Diệp Thanh Điệp liên tục nã pháo, dưới công kích của hỏa lực mạnh mẽ, một đám người bị nổ cho tan tác.

Ảnh và Tiểu Thất cũng lao về phía trước cùng tấn công, bắt đầu săn giết.

Hứa Mạt đứng đó nhìn đội trưởng đội hộ vệ chằm chằm, ánh mắt của đối phương từ trong nón an toàn lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Hỏa lực như vậy mà không giết chết được hắn?

Đối với hành động lần này, bọn hắn cảm thấy đã chuẩn bị hết sức đầy đủ, hơn mười người thuộc đội hộ vệ thành bang, cộng thêm hỏa lực mạnh và súng năng lượng.

Sau hai đợt bắn phá càn quét như vậy mà không chết một ai.

Hơn thế, tên tội phạm mặc chiến giáp màu đen kia thực lực rất mạnh.

Cho dù là hắn, cũng chưa chắc thắng nổi.

Những hộ vệ thành bang phong tỏa bên ngoài cũng thả những người nằm trong vòng phong tỏa ban nãy, tội phạm đã xuất hiện, không cần tiếp tục phong tỏa.

Bọn hắn cũng đã bao vây chỗ này nhưng còn có người mình lẫn trong đó nên không tiện khai hỏa.

Diệp Thanh Điệp cũng không hề kiên dè, trực tiếp nhắm về phía bọn họ mà nổ pháo.

Hứa Mạt nhìn tên đội trưởng kia chằm chằm, mở miệng nói:

-Chỉ có mấy người như này thôi à?

Đội trưởng đội hộ v nghe được lời Hứa Mạt nói, ánh mắt cực kỳ âm trầm.

Hắn lại còn chê người không đủ nhiều?

Trong tay hắn cầm kiếm nguyên lực, ánh sáng năng lượng mạnh mẽ lóe sáng.

-Sợ là không bõ giết.

Hứa Mạt mở miệng nói, thân thể cũng lao thẳng tấn công về phía đối phương.

Người không đủ nhiều, hỏa lực cũng không đủ mạnh.

Còn không có người máy.

Chỉ dựa vào những kẻ này cũng muốn bắt hắn?

Chiến đao đen nhánh mạnh mẽ chém xuống, kiếm nguyên lực của đội trưởng đội hộ vệ cũng cùng lúc chém ra, hai bên cùng lúc đụng vào nhau.

Dưới mũ giáp, ánh mắt hai người dường như thấy được lẫn nhau.

-Xùy…

Tiếng vang bén nhọn chói tai truyền ra, Hứa Mạt hoàn toàn áp đảo kiếm nguyên lực đối phương.

Đao kiếm ma sát, Hứa Mạt chiến đao đâm về phía trước.

-Phốc…!

Hứa Mạt bước chân di chuyển về phía trước một chút, thân thể đối phương cũng nghiêng theo, chiến giáp của đối phương đã vỡ, đầu nghiêng lệch xuống, vẫn một đao chém chết như cũ!

-Khai hỏa.

Những người vây xung quanh quán rượu thấy những người vây giết lại bị giết sạch sắc mặt đều thay đổi.

Người kia thật mạnh.

Lấy sức một mình xông ra khỏi vòng vây giết chóc, ngay cả quan chỉ huy cũng bị giết chết.

-Oanh…

Hỏa lực mạnh mẽ lại bắn về phía Hứa Mạt.

Thân thể Hứa Mạt cảm nhận được quỹ tích của hỏa lực, nhanh chóng né tránh, sau lưng hắn truyền ra tiếng nổ vang.

Ánh mắt liếc nhìn phía trước, đầu gối hắn cong xuống, sau đó phi nhanh về phía trước, mấy người Diệp Thanh Điệp cũng đồng thời hướng phía khác tấn công, chia nhau ra dọn dẹp.

Phân công rõ ràng.

Trên người bọn họ cũng chỉ mặc mỗi chiến giáp, ngoại trừ Hứa Mạt, chiến giáp của ba người đều là cướp đoạt của người khác, kém nhất cũng là kim giáp.

Có một bộ là chiến giáp của nghị viên Thái Luân, có thể ngăn trở hỏa lực mạnh.

Bây giờ tốc độ của Hứa Mạt đã hơn xưa rất nhiều.

Không chỉ riêng tốc độ, một năm tu luyện qua đi, não vực của hắn đã tiến hóa lên một cấp bậc khác, vận dụng cảm lực và trường nguyên lực càng thêm mạnh mẽ.

Ẩn náu một năm, tích lũy thực lực.

Chưa kể, một năm nay tu luyện đều là dùng tiền đắp lên, không biết tiêu hao bao nhiêu khối nguyên lực, Tiểu Thất thường xuyên phàn nàn hắn giống như một con thôn kim thú.

Một ngày hắn tiêu hao tiền tài bằng một năm thu nhập của người khác, lại thêm con đường tu luyện của hắn không giống người khác, sau một năm đã sớm lột xác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận