Căn Cứ Số 7

Chương 974: Mở thị trường

Thậm chí, Hứa Mạt chắc chắn biết La Tư.

Y Lệ Toa Bạch có ngốc cũng hiểu, tập đoàn khoa học kỹ thuật năng lượng Lam Tinh rõ ràng có cổ phần của Hứa Mạt, hắn mới là người đứng sau màn.

Y Lệ Toa Bạch bấm số máy truyền tin của Y Trạch và Tạp Đặc

Không qua bao lâu, hai người liền tới trước mặt Y Lệ Toa Bạch, nhìn thấy ánh mắt của cô lạnh như băng. Y Trạch yếu ớt hỏi;

-Y Lệ Toa Bạch, xảy ra chuyện gì sao?

-Tôi vừa nhận được tin từ Sở tài quyết Thập Tự, liên quan đến chuyện bị tập kích của Hứa Mạt.

Y Lệ Toa Bạch nhìn Y Trạch và Tạp Đặc nói.

-Ối...

Hai người cứ thể đứng im ở đó, đầu óc không thể suy nghĩ được gì.

Chỉ thấy Y Lệ Toa Bạch bước từng bước về phía bọn hắn, khí thế rất hùng hổ.

-Xong rồi!

Trong đầu Y Trạch và Tạp Đặc bỗng xuất hiện lên suy nghĩ này, bọn họ đã bước theo gót Hứa Mạt rồi.

Bây giờ nên chạy trốn hay là cam chịu bị đánh đây?

Giấu diếm Y Lệ Toa Bạch lâu đến như vậy, cuối cùng sự việc cũng đã bị bại lộ. Nếu mà chạy trốn, sợ là nỗi tức giận của Y Lệ Toa Bạch sec càng lớn hơn, hậu quả khó lường.

Vẫn là đứng im chịu trận thì tốt hơn.

Nghĩ đến việc này, Y Trạch rất thật thà đưa hai tay lên ôm đầu, sau đó ngồi xổm xuống trên mặt đất.

-Nhẹ tay chút nha.

Y Trạch yếu ớt dặn dò.

-Tôi...

Tạp Đặc nhìn thấy động tác của Y Trạch, thật không có khí phách.

Sau đó hắn cũng học theo Y Trạch ôm đầu ngồi xuống.

Chết thì chết thôi, ngày này rốt cuộc cũng tới rồi.

Thằng chó Hứa Mạt hại tôi!

-Đùng, đùng, ầm!

Sau một trận mưa gió bão bùng, hai người Y Trạch và Tạp Đặc đều đã nằm xuống, cả người đau nhức vô cùng, mặt mũi bầm dập.

-Chúng tôi là bị Hứa Mạt lừa lên thuyền giặc đó.

Tạp Đặc nói.

-Đúng rồi, đều là do Hứa Mạt làm hết.

Y Trạch thêm vào.

-Các ngươi đều nghe lời của hắn như vậy à?

Y Lệ Toa Bạch chưa nguôi giận, lạnh lùng mắng.

-Ngay từ đầu cậu đã có chút mâu thuẫn với Hứa Mạt rồi. Hắn ta nói nếu như cho cậu biết, có thể cậu sẽ không chịu nhận lễ vật, sau này tôi đã nhiều lần muốn nói sự thật với cậu rồi, nhưng Hứa Mạt vẫn luôn ngăn cản chúng tôi.

Tạp Đặc giải thích. Bạn chết cũng được miễn là tôi không chết, cần phải chuyển một chút thù hận đi mới được.

Thằng chó Hứa Mạt!

Không thể để hắn thoải mái được.

-Đúng rồi, chuyện Thợ săn với kỵ sĩ bảo vệ, ban đầu chúng tôi đều không biết gì cả. Sau này lúc ý thức được sự việc thì đã muộn rồi, chúng tôi lại không dám nói.

Y Trạch nói bổ sung.

-Đúng đó, sau khi biết chúng tôi còn bảo hắn chủ động đi tự thú đi, hắn nói chuyện kỵ sĩ bảo vệ đâu có liên quan gì đến Hứa Mạt hắn.

Tạp Đặc tiếp lời:

-Hắn còn nói...

-Còn nói cái gì?

Y Lệ Toa Bạch hỏi.

-Hắn còn nói nhan sắc của cậu còn chẳng bằng một phần ba vẻ đẹp của bạn gái hắn.

Tạp Đặc đã bán mình hoàn toàn.

Y Lệ Toa Bạch:

-...

Cô quay người, đi thẳng theo hướng thư viện.

-Phù...

Tạp Đặc và Y Trạch thở sâu, vượt qua bài kiểm tra.

Quả nhiên, Y Lệ Toa Bạch sao có thể dễ dàng tha thứ cho người chê bai nhan sắc của cô ấy được?

Lại còn đi so sánh với một cô gái khác nữa?

-Có nên báo cho Hứa Mạt không?

Y Trạch hỏi.

-Sao lại phải báo cho hắn biết?

Tạp Đặc đáp lại:

-Ngươi cảm thấy chúng ta bị đánh chưa đủ thảm à?

-Cũng đúng.

Y Trạch chăm chú nhẹ gật đầu.

Cùng chết đi!

...

Thư viện, Hứa Mạt đang cùng Tát Lôi và Diệp Tạp Lâm Na bàn đại sự.

-Người anh em Tát Lôi, tôi thiếu chút nữa là không thể nào sống sót về gặp cậu đó.

Hứa Mạt mở miệng nói.

-Hứa Mạt huynh đệ, xảy ra chuyện gì vậy?

Tát Lôi hỏi.

-Tôi bị ám sát.

Hứa Mạt trả lời.

-Ai dám?

Tát Lôi tức giận nói:

-Tôi dùng tiền nện chết hắn.

-Vô dụng thôi, lai lịch của đối phương rất lớn, là nhằm vào tập đoàn khoa học kỹ thuật năng lượng Lam Tinh của chúng ta, tới tận mấy tinh cầu lớn liên thủ.

Hứa Mạt đáp.

-Nghiêm trọng như vậy sao?

Tát Lôi nhíu nhíu mày.

Nếu như là tinh cầu ra tay thì hắn thật chẳng có cách nào.

-Đúng vậy, hơn nữa bọn hắn có thể sẽ ra tay với căn cứ của tập đoàn chúng ta, nếu mà như vậy thì chúng ta coi như xong rồi.

Hứa Mạt nói.

-Phải nhờ Y Lệ Toa Bạch giúp đỡ hả?

Tát Lôi tò mò.

-Không được, cậu có biết vì sao tôi muốn kéo các cậu đi gia nhập cổ phần không?

Hứa Mạt hỏi.

-Không biết.

Tát Lôi lắc đầu.

-Y Lệ Toa Bạch chung quy cũng chỉ là công chúa hoàng gia của hành tinh Lư Tạp Tư, nếu như trong tương lai hành tinh bên này muốn toàn bộ tập đoàn, chúng ta phải làm sao đây? Cho dù Y Lệ Toa Bạch và đám người Y Trạch có đứng về phía chúng ta thì liệu có chống đỡ nổi hoàng thất không?

Hứa Mạt đưa ra giả thuyết.

-Ngăn không được.

Tát Lôi lắc đầu.

-Cho nên, muốn ngăn chặn được thì căn cứ không thể được xây dựng ở hành tinh Lư Tạp Tư.

Hứa Mạt nói khẽ:

-Gần đây tôi dự định sẽ cho vương quốc Tát Tư gia nhập cổ phần. Bọn hắn sẽ cung cấp tinh hạm, cứ như vậy, chúng ta sẽ có được lực lượng bảo vệ. Đồng thời, vừa có thể mở ra thị trường ở vương quốc Tát Tư, vừa ngăn chặn được hành tinh Lư Tạp Tư ở mức nhất định.

-Cách hay đó.

Mắt Tát Lôi sáng rực lên.

-Thế nhưng, gặp phải một vấn đề khó giải quyết.

Hứa Mạt buồn rầu.

-Vấn đề gì khó giải quyết?

Tát Lôi hỏi.

-Lần này vương quốc Tát Tư vô cùng trượng nghĩa, đồng ý cung cấp một chiếc chiến hạm tinh tế cao cấp, còn kèm theo hai chiếc chiến hạm cỡ nhỏ. Bên cạnh đó, họ còn giúp chúng ta mở thị trường ở vương quốc Tát Tư, cho 10% cổ phần chắc cũng đáng nhỉ?

Hứa Mạt dò hỏi.

-Đương nhiên.

Tát Lôi gật đầu, hắn vừa mới bắt đầu có 29% cổ phần, nhường cho Diệp Tạp Lâm Na 10%, nghĩ tới mình cũng không làm được chuyện gì, cung cấp một chút tài nguyên, có hơi xấu hổ.

Trong lòng Diệp Tạp Lâm Na cũng kinh ngạc, hành tinh Tạp Lạc Lan bên kia, trước mắt chỉ là trợ giúp mở thị trường, cô cầm 10% cổ phần, mà vương quốc Tát Tư lại còn cung cấp cả chiến hạm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận