Căn Cứ Số 7

Chương 360: Chẳng có ai biết được

Tất nhiên hắn biết Hứa Mạt đến quân đội tham gia huấn luyện đặc biệt, mà lại còn là huấn luyện đặc biệt một mình. Nhưng kết quả huấn luyện của Hứa Mạt lại được quân đội Tây Nam giữ bí mật nghiêm ngặt, đến hắn cũng không biết được.

Hẳn là lão già Đạm Đài kia dặn dò phía bên quân đội.

Sau đó, lão viện trưởng Đàm Đài liền liên hệ Lâm Thanh Trạch, dặn dò một số chuyện.

Hứa Mạt đi đến chỗ đó.

-Không tham chiến?

Hứa Mạt mở miệng hỏi, có chút tò mò.

Sau khi trở về từ khu huấn luyện quân đội, hắn thật ra vẫn luôn chờ. Thầy nói rằng sẽ có sắp xếp, hắn liền không hỏi tới nữa, im lặng chờ đợi được an bài.

Nhưng mà cho đến hôm nay, hai bên đã chính thức khai chiến, hắn vẫn chưa được thầy sắp xếp.

-Nếu ngươi muốn tham chiến, thì phải gia nhập lần nữa học viện Siêu Phàm. Bên kia cấm người không phải học viên của học viện Siêu Phàm tham chiến, đây là đang muốn loại thẳng ngươi, tất nhiên là lo ngươi sẽ trở thành biến số.

Lão viện trưởng nói với Hứa Mạt:

-Hơn nữa, phía học viện bên này, cũng gặp phải một vài vật cản, cũng không biết là thật từ bên trong mù quáng tự tin cản trở ngươi,cho rằng ngươi đã rời khỏi học viện thì không cần tham chiến nữa.

Sắc mặt Hứa Mạt biến đổi, phái học viện đều xem nhau là người một nhà, vậy mà cũng bị cản trở sao?

Xem ra, có người trong phái học viện đã bị mua chuộc.

Sự kiện thầy từ chức lần trước cũng đã từng xảy ra.

Cho nên, hắn bị từ chối phải ở ngoài chiến trường sao?

-Theo ta đi đến chỗ xem trực tiếp nào.

Lão nhân mở miệng nói.

-Vâng.

Hứa Mạt gật đầu, không hỏi nhiều.

......

Bên ngoài thành phố khu phế tích.

Một khu vực rất lớn trong khu phế tích đang bị phong cấm, được xem là chiến trường của hai bên.

Trong khu phong cấm hai bên, tám đại học viện Siêu Phàm đang cùng với quân đội phía nam sắp xếp doanh trại.

Khu vực trên không, có không ít phi thuyền đang tiến vào, phía trên còn được trang bị rất nhiều máy quay phim, nhắm ngay vào chiến trường phế tích phía dưới, bọn hắn đang tiến hành truyền hình trực tiếp toàn bộ hiện trường của trận đấu này.

Lúc này, trên một chiếc phi thuyền, một vị phóng viên đang đứng trước ống kính mở miệng nói:

-Cách thời gian thi đấu chỉ còn lại nửa tiếng, chúng tôi đã sớm được cho phép đi vào chiến trường phế tích để đưa tin trực tiếp. Chiến trường đã được áp dụng thuật phong cấm, quái thú xung quanh cũng đều đã xử lý xong, hơn nữa xung quanh cũng được phong tỏa, bảo đảm cho trận đấu diễn ra mà không bị thứ gì quấy rầy. Quý vị đang thấy hiện giờ chính là khung cảnh chiến trường trước khi trận đấu bắt đầu.

Phóng viên liếc mắt đến một chỗ nào đó, sau đó tiếp tục nói:

-Người tham chiến của tám đại học viện Siêu Phàm đã lần lượt đến, hình thức rất hoành tráng. Tám đại học viện Siêu Phàm lấy cách thức long trọng đem các học viên của mình tới đã cho thấy độ coi trọng trận chiến này. Gần mấy tháng qua, tám đại học viện Siêu Phàm đã chịu nhiều chất vấn, đến trận chiến này, họ vẫn bị người bên ngoài xem thường, cho rằng bọn họ nhất định sẽ thua. Đối với chuyện này, tám đại học viện Siêu Phàm đã liên hợp tới khu quân sự của quân đội Tây Nam tập luyện đặc biệt trong vòng một tháng. Không biết kết quả huấn luyện như thế nào, phải chăng có thể có đủ lực để đánh được một trận?

-Người của quân khu phía nam đã sớm đến, theo tôi được biết, binh sĩ tham chiến đã đến từ hôm qua, đồng thời cũng đã tiến hành tập luyện đơn giản ở chiến trường thực chiến để làm quen với địa hình. Xem ra, quân đội phía nam xem trọng trận chiến này hơn, về điểm này, tám đại học viện Siêu Phàm đã bị rơi xuống chiếu dưới rồi.

-Tiếp theo đây, chúng ta sẽ cùng đi đến hiện trường của hai bên để xem thử.

Phóng viên tiếp tục mở miệng nói, phi thuyền trên không di chuyển, hướng về phía trụ sở của tám đại học viện Siêu Phàm.

Tại trụ sở của tám đại học viện Siêu Phàm.

Có người đã sớm đến.

Lúc này, phi thuyền trên không và cơ giáp lần lượt đáp xuống, tất cả đại diện tham chiến của tám đại học viện Siêu Phàm đều đã có mặt. Từng gương mặt trẻ tuổi hiện giờ đều đang lộ ra vẻ nghiêm nghị, trên người cũng ẩn ẩn vẻ giận dữ.

Thân là những đứa con cưng của trời ở tám đại học viện Siêu Phàm, bọn hắn đều là các học viên nổi bật của học viện, cũng là người cực kỳ kiêu ngạo, đi đến chỗ nào cũng đều nhận được sự tiếp đãi long trọng.

Nhưng lần này, bọn hắn lại bị làm nhục.

Không một ai xem trọng bọn hắn, giống như bọn hắn chỉ đến để làm nền cho quân đội vậy.

Bọn hắn sẽ chứng tỏ bản thân trong chiến trường.

Lâm Thanh Trạch với tư cách là người dẫn đầu đoàn đại biểu của học viện Nặc Á cũng đã đến hiện trường, nhìn thấy một đám học viên liền đi đến chỗ học viện của mình. Lâm Thanh Trạch biết trên nhiều phương diện, tám đại học viện Siêu Phàm quả thực kém xa quân đội.

Lần này đối với tám đại học viện Siêu Phàm chính là khủng hoảng chân chính, toàn bộ phái học viện đều bị khủng hoảng.

Ngay lúc đó.

Tại doanh trại quân đội phía nam, mấy chiếc xe dành cho quân đội chạy tới, đi vào bên trong doanh trại. Binh sĩ trong đó ồn ào đứng dậy, đưa tay chào về phía xe quân đội.

Chỉ thấy từ trên một chiếc xe, Thẩm Thiên Trọng đi xuống.

Hắn quay mặt về phía đám người, sau đó cũng đưa tay chào.

Sau khi thả tay xuống, Thẩm Thiên Trọng mở miệng nói:

-Có thắng được không?

-Có thể.

Mọi người cùng hô to. Thẩm Thiên Trọng đi lên phía trước, nhìn từng khuôn mặt cương quyết kia, nói với bọn hắn:

-Từ trước giờ, học viện Siêu Phàm đều là con cưng của người dân, bọn hắn giành hết mọi sự yêu thương, muốn cái gì được cái đó, từ tài nguyên đến danh tiếng. Bọn hắn là đám con cưng của trời, đi đến nơi nào cũng được tiếp đón long trọng.

-Thậm chí, bọn hắn còn không cần phải ra sức huấn luyện, không có thứ gì đốc thúc, bọn hắn chỉ cần vui vẻ trưởng thành, liền có thể hưởng thụ hết tất cả vinh quang.

Ánh mắt Thẩm Thiên Trọng liếc nhìn đám người:

-Mà các cậu..

-Các cậu không hề được biết đến, chẳng có tiếng tăm gì. Các cậu phải chịu những huấn luyện gian khổ nhất, còn phải chiến đấu ngoài tiền tuyến, lấy máu tươi của mình bảo vệ lấy thành phố này. Cho dù các cậu có chôn xương dưới đống đổ nát cũng chẳng có ai biết được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận