Căn Cứ Số 7

Chương 226: Tân sinh hạng nhất của tám đại học viện Siêu Phàm

Bọn họ tận mắt chứng kiến hệ thống phòng thủ của tinh cầu bị phá huỷ, chiến hạm xâm chiếm tinh cầu.

Một cuộc đại chiến kinh hoàng nổ ra, tinh cầu không may bị tàn phá huỷ diệt.

Hình ảnh tiếp tục chuyển.

Thủ đô của Bái Luân tinh, tập hợp tinh anh của nhân loại, bố trí phòng ngự trên không của thành phố rất mạnh mẽ.

Các học viên nhìn thấy, một chiếc tàu chiến hạm khổng lồ xuất hiện giữa các vì sao, trên chiến hạm, chiến cơ cùng với chiến giáp dày đặc xuất hiện, chúng lơ lửng trên bầu trời của thành phố.

Chiến hạm cứ như vậy đơn độc xâm nhập và giết chết một thành phố.

Trong hình ảnh, Hứa Mạt và các học sinh khác nhìn thấy một bóng người xuất hiện trên chiến hạm khổng lồ.

Hắn ta mặc chiến giáp, đơn độc đứng trên chiến hạm, mang theo một thanh kiếm ở sau lưng.

Vào lúc này, cơ thể hắn ta di chuyển, lao thẳng xuống thành phố với tốc độ kinh hoàng.

Chiến cơ cùng với chiến giáp đi xuống từ trong chiến hạm theo sau hắn ta cùng nhau lao xuống đột kích.

Chiến cơ của Bái Luân tinh phát động công kích tấn công hắn ta, cuộc chiến kinh hoàng bùng nổ bao quanh bóng dáng đang lao xuống.

Đoàn người nhìn thấy trước khi có ngọn lửa lớn rơi xuống người người kia hình như chậm đi một chút, bị một cổ năng lượng vô cùng khủng bố chắn lại bên ngoài, sau đó nổ tung.

Các học viên nín thở, nhìn bóng dáng kia tiếp tục lao xuống thành phố, chiến cơ cùng với chiến giáp điên cuồng chặn lại công kích, đối phương rút thanh kiếm ở sau lưng ra.

Vào lúc thanh kiếm chém xuống, một luồng năng lượng ánh sáng đáng sợ đâm xuyên qua bầu trời trên thành phố, trực tiếp cắt đôi chiến cơ.

Tim của các học viên kịch liệt nhảy lên.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy bóng dáng mặc chiến giáp kia một đường lao thẳng xuống, dùng sức mạnh của một mình hắn đánh xuyên qua phòng ngự, giết đến trong thành phố, cầm thanh kiếm chĩa về phía thủ trưởng của Bái Luân tinh.

Phòng học của Nặc Đa yên lặng không một tiếng động.

Có thể nghe được tiếng hít thở của học viên, thậm chí còn nghe được tiếng tim đập.

Một người, cầm kiếm, không đếm xỉa đến chiến cơ và cơ giáp, hạ gục thủ trưởng của Bái Luân tinh.

Màn hình biến mất, không có chiếu nữa.

Nhưng tất cả các học viên đều biết, tiếp theo sau đó mới là thảm hoạ thực sự.

-Đây chính là một ngày nhục nhã của Bái Luân tinh.

Vị giáo sư già bước đến bục giảng nhìn các học viên ở dưới nói:

-Tinh cầu bị xâm chiếm, hệ thống phòng ngự của tinh cầu bị phá huỷ, tất cả tinh anh của Bái Luân tinh, cứ như vậy mà nhìn người kia giết chết thủ lĩnh của bọn họ, không có ai có thể lên ngăn cản, cũng không có lấy một người có thể ngăn chặn được đối phương.

Vẫn như cũ yên lặng không một tiếng động.

Một ngày nhục nhã chân chính.

-Chuyện xảy ra sau đó hẳn các em đều biết một chút, mọi thứ có giá trị của Bái Luân tinh đều bị đem đi, kể cả các nhà khoa học, một số thành quả nghiên cứu và tất cả các tài nguyên có giá trị đều bị cướp đoạt hết sạch, sau đó là sự huỷ diệt, bọn chúng phá huỷ khoa học công nghệ, người của những tinh cầu khác cũng đến Bái Luân tinh cướp bóc, phá huỷ, văn minh Bái Luân tinh bị thụt lùi, quái vật trỗi dậy trong đống đổ nát, loài người gặp phải tai hoạ thảm khốc.

Vị giáo sư già nhìn từng khuôn mặt trẻ tuổi xung quanh, lên tiếng:

-Các em có thể ngồi trong phòng học hôm nay, đều là do các vị tổ tiên đã đánh đổi bằng máu của mình, sau thảm hoạ ngày tận thế, những anh hùng và các dũng sĩ đã dùng máu của mình để đúc nên những bia đá to lớn, để cho con người có thể tồn tại, lần nữa xây dựng lại thành phố, tái tạo lại nền văn minh.

-Ngày nay, sau hơn ba trăm năm thành lập Liên Bang, rất nhiều người dường như đã dần dần quên đi chiến tranh, tuy nhiên chiến tranh chưa bao giờ rời xa, nó có thể ập đến bất cứ lúc nào.

-Những mối đe doạ mà chúng ta phải đối mặt, không chỉ có quái vật trong đống đổ nát, mà còn có bầu trời trên đầu chúng ta, tôi hi vọng các em sẽ không bao giờ quên đi cái đoạn lịch sử bị nhục nhã đó, cho đến bây giờ, chúng ta vẫn cần phải dựa vào sức mạnh của hành tinh bên ngoài, thậm chỉ là trong thành thị, có rất nhiều người có địa vị cao hơn chúng ta ở ngoài hành tinh và chúng ta phải sống khuất phục dưới bầu trời sao này.

-Đây cũng là mục đích ban đầu của việc thành lập nên học viện Siêu Phàm, mỗi người được ngồi trong phòng học vào chính thời điểm này, đều là tương lai của con người, tôi hi vọng sẽ có một ngày trên bia đá to lớn của lịch sử, có thể nhìn thấy tên của các em, sử thi anh hùng của các em, được viết bởi các thế hệ sau.

Giọng của vị giáo sư già cất cao lên, các học sinh trẻ tuổi trong phòng học đều cảm thấy máu huyết sôi trào.

Tuổi trẻ vốn là nhiệt huyết, huống chi là có một lịch sử nhục nhã như vậy.

Lớp học công khai đầu tiên khi khai giảng, tiết học rất ngắn ngủi, nhưng lại rất chấn động.

Ngay cả Hứa Mạt đang ngồi ở đó cũng cảm thấy hơi kích động.

Hoá ra Bái Luân tinh lại có một đoạn lịch sử khuất nhục như vậy.

Ngày nhục nhã!

-Sức mạnh của con người, thật sự có thể đạt được đến trình độ như vậy sao.

Trần Thu Tuyết thì thầm nói nhỏ, những hình ảnh trước đó đã tác động đến cô ta rất lớn.

Cô ta đưa mắt nhìn qua Hứa Mạt ở bên cạnh, giống như là đang nói chuyện với hắn.

Lại thấy Hứa đứng lên, xoay người rời khỏi chỗ ngồi.

-…….

Trần Thu Tuyết nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hứa Mạt.



Nhà kho cũ kỹ.

Hai cỗ cơ giáp đang chiến đấu.

Tất nhiên là chiến đấu thiên về một bên.

Cơ giáp bạc tấn công không ngừng, mặc dù cơ giáp đen tay cầm chiến đao năng lượng, nhưng vẫn không thể đánh trả lại.

-Ầm.

Cùng với một tiếng động lớn, cơ giáp đen lại một lần nữa ngã xuống đất.

Đây đã là lần thứ chín Hứa Mạt bị ngã xuống đất rồi.

-Không đánh nữa.

Cơ giáp vẫn nằm ở đó, bên trong truyền ra giọng nói của Hứa Mạt.

Không nên bắt nạt người như vậy.

Cơ giáp đứng lên, Hứa Mạt mở buồng điều khiển đi ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận