Căn Cứ Số 7

Chương 342: Bạo lực Hứa Mạt

Cuối cùng hôm nay cũng gặp lại.

Nam Minh Nam đứng ở giữa thao trường, mặt hướng về phía Hứa Mạt đang đứng, chất vấn nói:

-Cậu đã thôi học rồi, chuyện của tám học viện siêu phàm có liên quan gì đến cậu, chạy tới đây làm gì?

Trận chiến đấu này là trận chiến của tám học viện siêu phàm lớn bọn hắn, không cần dựa vào một người đã bị đuổi học.

Nghe thấy lời nói của Nam Minh Nham, mọi người xung quanh đều giữ im lặng.

Người của quân khu cũng không ngăn cản. Quân đội xưa nay đều ưa thích vũ lực hơn.

Bọn họ cảm thấy có hứng thú với loại chuyện như thế này nhất.

Sắp đánh nhau rồi!

-Nam Minh Nham bất hòa với Hứa Mạt à?

Người của tám học viện siêu phàm đều lộ ra một vẻ mặt kỳ quái.

Hứa Mạt chính là người ngồi cũng lão viện trương Nam Minh trên bàn ăn đó nha, hiển nhiên là được lão viện trưởng nhìn chúng. Hơn nữa, còn chuyện thân mật giữa hắn và Nam Minh Hỏa Vũ bị truyền ra kia, tuy lời đồn không đáng tin nhưng từ đó có thể thấy được quan hệ giữa hắn và Nam Minh Hỏa Vũ hẳn là không tồi đâu.

Nhưng thái độ của Nam Minh Nham hiện tại lại có một chút không có ý tốt, ôm địch ý mãnh liệt đối với Hứa Mạt.

Hứa Mạt nhìn về phía Nam Minh Nham, lần trước đối phương đã chắn đường, ở trong nhà của gia tộc Nam Minh cũng làm thế.

Lần này ở bên ngoài thế mà lại khiêu khích hắn?

Nghĩ đến lời nói của lão viện trưởng, Hứa Mạt quét mắt nhìn Nam Minh Nham một cái.

Thầy đã bảo hắn có thể cường thế một chút, không cần giấu diếm.

Hứa Mạt hiểu được dụng ý sau lưng của thầy.

Nếu như vậy, thì hắn đành phải thay lão viện trưởng Nam Minh dạy dỗ hắn ta một chút.

-Chuyện của tôi liên quan gì đến cậu, từ khi nào lại đến lượt cậu lắm miệng vậy?

Hứa Mạt đáp lại, nói.

Giọng điệu trầm thấp, người xung quanh cũng đột nhiên im lặng hết cả.

Mùi thuốc súng ngập tràn. Dường như có trò hay để xem rồi.

Thao trường rất lớn lại đột nhiên trở nên yên lặng, người tám học viện siêu phàm cũng không quản, người của quân khu cũng lười can thiệp.

Bọn họ còn hận không thể thêm dầu vào lửa, đánh nhau tới nơi rồi.

-Lăn ra đây.

Nam Minh Nham hét lớn một tiếng, âm thanh như sấm, vang vọng cả thao trường, bá đạo không ai bằng.

Hắn ta nắm chặt hai tay thành nắm đấm, phát ra tiếng răng rắc.

Trừ người của học viện Nam Minh, học viên của các học viện khác cũng có chút hiểu biết về Nam Minh Nham, chỉ biết là tiểu bá vương Nam Minh này có thiên phú không kém hơn Nam Minh Hỏa Vũ, tuổi cũng không lớn nhưng phong cách làm việc ngang ngược mạnh mẽ.

Hôm nay được trông thấy, đúng là người cũng như tên.

Dù là đối mặt với Hứa Mạt nổi bật có một không hai thì vẫn ngang ngược như cũ.

Lăn ra đây!



Nam Minh Nham là người đại diện được chọn của học viện Nam Minh.

Trong đoàn người đó, sức chiến đấu của hắn cực mạnh.

Vừa tới nơi liền muốn đấu với Hứa Mạt.

Hứa Mạt rất bình tĩnh nhìn về phía đối diện.

Nhưng Tôn Tiểu Tiểu đứng bên cạnh hắn lại không bình tĩnh chút nào, trừng mắt nhìn Nam Minh Nam, tên này chắc là đồ ngu nhỉ, ở trước mặt anh Hứa Mạt mà dám kiêu ngạo như vậy?

Đánh hắn!

-Hậu bối của lão viện trưởng Nam Minh đó, đàn em Hứa Mạt, cậu phải cẩn thận một chút.

Mã Nỗ mở miệng nói với Hứa Mạt. Đã không khuyên can thì thôi, ngược lại giọng nói lại có vài phần gây sự.

Đây mới là tác phong trong quân đội.

Đánh!

Lấy nắm đấm để nói chuyện.

Hứa Mạt phát hiện ra người đàn anh này rất ‘đê tiện’.

Bước lên phía trước, Hứa Mạt đi tới giữa sàn đấu, dáng người thẳng tắp, đi về phía Nam Minh Nham.

Đến khi đứng đối diện với Nam Minh Nham thì dừng lại, nhất thời xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.

Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Cái này xem như là trận quyết đấu của hai tân học viên mạnh nhất được không vậy?

Một người là cháu trai của lão viện trưởng Nam Minh, một người là học trò của lão viện trưởng Đạm Đài.

Hứa Mạt có danh tiếng lớn hơn, Nam Minh Nham lại được sinh ra trong điều kiện tốt hơn.

Độ dung hợp nguyên lực của Hứa Mạt rất cao, thiên phú cũng cao hơn. Cấp bậc nguyên lực của Nam Minh Nhàm chắc chắn thắng Hứa Mạt, của hắn ta là cấp B.

Cuộc trò chuyện giữa hai kẻ mạnh.

-Lão viện trưởng Nam Minh và thầy của tôi là bạn bè, dựa theo vai vế, tôi xem như là trưởng bối của cậu.

Hứa Mạt nhìn về phía Nam Minh Nham, một miệng làm bộ giáo huấn.

-???

Nam Minh Nham trừng mắt nhìn Hứa Mạt.

Xung quang cũng ồ lên.

Thú vị đấy.

Gây sự đó nha.

Nam Minh Nham bảo Hứa Mạt lăn ra đây, Hứa Mạt lại xưng vai vế trưởng bối với hắn.

Những người của học viện Minh Nam vô cùng tức giận, hận không thể để Nam Minh Nham đánh Hứa Mạt nằm sấp dưới đất, đã vậy lại còn kiêu ngạo như thế?

-Không tôn trọn trưởng bối, hôm nay cứ coi như tôi thay mặt lão viện trưởng Nam Minh dạy dỗ cậu vậy.

Hứa Mạt tiếp tục nói, làm theo như lời thầy đã dặn.

Đã thế thì không cần khách khí nữa.

Ầm!

Nam Minh Nham nghe được lời Hứa Mạt vừa nói thì lửa giận đùng dùng, trên người như dấy lên một ngọn lửa, một dòng khí nóng rực bùng nổ trên người hắn, đó là thuộc tính năng lượng trong cơ thể hắn.

Giờ phút này tiểu bá vương Nam Minh giống như một con thú dữ đang tức giận.

Không nói lời thừa thãi nữa, hắn chạy như điên về phía Hứa Mạt.

Hôm nay, tại đây, hắn phải dạy Hứa Mạt cách làm người.

Uỳnh!

Hứa Mạt cũng giẫm chân một cái rồi bật về phía trước, nguyên lực trên người đang rít gào, ánh sáng năng lượng lấp lánh, hào quang năng lượng đang ẩn hiện chuyển động bên ngoài cơ thể, một cỗ nguyên lực bao phủ toàn thân, bám vào trên nắm đấm.

Hai người đều không dùng vũ khí, không mặc giáp.

Va chạm cơ thể thuần túy, lấy tốc độ khủng bố mà bật về phía đối phương.

Người xung quanh một trận xao động, cảm giác máu trong cơ thể cũng đang cuồn cuộn.

Trận quyết đấu giữa hai tân học viên mạnh nhất.

Nam Minh Nham có thể lay chuyển được địa vị của Hứa Mạt hay không?

Thân thể của hai người tới gần nhau, cánh tay Nam Minh Nham gập lại, sau đó tỏa ra một dòng khí nóng rực phóng về phía trước, trong không khí truyền đến một tiếng nổ lớn, do dòng khí nóng kia thổi ra, cho dù đang xem trận đấu ở phía xa xa cũng có thể cảm nhận được sức lực trên người Nam Minh Nham cuồng bạo đến thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận