Căn Cứ Số 7

Chương 761: Quản lý

Hứa Mạt quay người về phía Y Trạch nói:

-Đến cậu.

Y Trạch thấy Tạp Đặc thảm bại như thế, toàn thân liền trở nên ớn lạnh.

Nhưng hắn vẫn giơ trọng kiếm lên, hắn muốn biết chênh lệch đến cỡ nào, vì cái gì mà Hứa Mạt có thể mạnh đến thế?

-Cậu cảm thấy sức lực của mình rất mạnh sao? Vậy thì cậu cảm nhận thử xem.

Hứa Mạt mở miệng nói, lực tinh thần tập trung ở trên đao, sau một giây, thân thể của hắn y như một tia chớp chạy về phía trước, trong chớp mắt đao chém xuống, một luồng ánh sáng vọt lên trời, không trung xuất hiện một thanh đao khổng lồ.

Năng lượng trên thân Y Trạch hiện ánh sáng màu tím, năng lượng sắc màu này cuồng bạo phát ra, trọng kiếm càn quét cùng với đao trên không trung đụng vào.

-Ầm!

Giống như một tiếng sét, một nguồn sức lực dữ dội đánh tới, sắc mặt Y Trạch kinh hãi, hắn cảm thấy sức lực hung mãnh kia làm cho hắn trở nên khó khăn mà nắm chặt trọng kiếm trong tay, người của hắn bị đánh bay ra ngoài, hai tay run rẩy, cổ tay có hơi đau nhức.

Ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Mạt, chỉ một chiêu, Y Trạch liền cảm nhận được sức mạnh cường đại của Hứa Mạt, thực của hắn tuyệt đối đè ép hắn.

Chỉ thấy Hứa Mạt lại một lần nữa đánh tới, không cho hắn một cơ hội chậm trễ nào, chiến đao lại chém, vẫn là đao pháp dữ dội như cũ, lập tức chém xuống, khác hẳn so với lúc nãy đối đầu với Tạp Đặc. Lúc nãy đao pháp của Hứa Mạt không có một chút tinh vi ngoài sức tưởng tượng nào như thế, lấy cách bá đáo nhất mà tung ra.

-Đùng...

Lại một tiếng nổ lớn vang lên, Y Trạch bay ngược ra, miệng cọp run lên.

Hắn còn chưa kịp điều chỉnh, Hứa Mạt lại tiến lên một lần nữa, lại là một đao ngang ngược, ánh sáng của đao như muốn phá nát tất cả, Y Trạch gầm thét lên một tiếng, giơ trọng kiếm lên đón đỡ.

Đao kiếm va vào nhau, lần này người của Y Trạch bay thẳng ra ngoài.

-Ầm!

Kèm theo đó là một tiếng vang thật lớn, không gian như bị rung chuyển, thân thể của Y Trạch đụng vào một bên năng lượng trên tường, lúc rơi xuống đất còn suýt nữa không đứng vững, dùng kiếm chống đỡ người, hắn cảm thấy cánh tay của mình đang run rẩy, chỉ cầm kiếm thôi cũng khó khăn.

Hắn nhìn thoáng qua Tạp Đặc, hai người đều thảm như nhau.

Đẳng cấp nguyên lực của Hứa Mạt rõ ràng đều giống như họ, đều là cấp A-, vì sao tốc độ tấn công và tốc độ phản ứng của hắn lại nhanh tới thế, mà sức mạnh công kích cũng có thể hoàn toàn nghiền nát hắn?

Tu luyện thế nào mới được như này?

Nhìn thấy tình cảnh của Y Trạch cũng chẳng khá hơn mình bao nhiêu, tâm lý của Tạp Đặc không biết tại sao lại trở nên cân bằng hơn.

Hai người cùng nhau bị đánh, dù sao cũng tốt hơn chỉ có một người bị đánh chứ?

Không phải là do vấn đề của hắn.

Y Trạch còn phế hơn, một chiêu cũng đỡ không được, lần nào cũng bị đánh bay, vẫn là hắn giỏi hơn!

Cơ mà, nhân viên quản lý thư viện này sao mà lại đỉnh đến thế được?

-Muốn đánh nữa không?

Hứa Mạt nhìn về phía Tạp Đặc và Y Trạch.

Hai người nhìn hắn, thế rồi còn đánh gì nữa?

Muốn ăn đánh sao!

Hai người đi lên phía trước.

-Đẳng cấp như nhau, sao ngươi lại có thể phát huy được mạnh như vậy?

Y Trạch hỏi, đẳng cấp nguyên lực ngang nhau, vì sao Hứa Mạt lại mạnh hơn bọn hắn nhiều thế.

-Vậy nên mấy cậu bình thường ít đánh nhau một chút đi, đọc nhiều sách vào.

-Ngươi đang dạy đời chúng ta đó à?

Tạp Đặc cau mày, bị đánh cho một trận tơi bời khói lửa, hiện tại oán hận của hắn khá lớn.

-Thế nào, còn muốn thử nữa không?

Hứa Mạt nhìn hắn nói. Ánh mắt âm u của Tạp Đặc liếc nhìn hắn.

Tên khốn này...

Được rồi, đánh không thắng nổi!

-Người của tộc A Nặc Tư rất thiện chiến, xem ra quả là danh bất hư truyền.

Y Trạch thở dài nói, hắn mặc cảm.

Nhưng Tạp Đặc vẫn rất khó chịu, một tên người hầu của tộc A Nặc Tư lại giáo huấn bọn hắn thảm bại như vậy, sau này còn có thể ngẩng đầu nhìn ai? Hắn có hơi hoài nghi nhân sinh, hắn thật yếu như vậy sao? Thậm chí ngay cả tôi tớ mà cũng đánh không lại.

Hứa Mạt tất nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hai người.

Bị người hầu của tộc A Nặc Tư đánh, có hơi khó chịu.

-Đừng có xem thường chính mình, nếu biết được thân phận thực sự của tôi, các cậu sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa đâu.

Hứa Mạt cao thâm khó dò nói.

-Thân phận thực sự?

Y Trạch và Tạp Đặc nhìn Hứa Mạt, giống như đã hiểu ra cái gì đó.

-Không đánh nhau thì không quen biết, tôi đã nói cho các cậu biết một bí mật, các cậu phải giữ nó cho tôi.

Hứa Mạt nói, hai người gật đầu.

-Kỳ thật, tôi không phải là tôi tớ gì, chỉ là bởi vì thân phận nhạy cảm, không tiện để lộ ra ngoài, bởi vậy nên cần phải giấu đi danh tính của mình, tự xưng là người hầu.

Hứa Mạt nói:

-Thực lực vừa rồi của cô ấy, các cậu đã lĩnh giáo qua rồi đúng không?

Hứa Mạt nhìn qua Linh phía bên kia.

Tạp Đặc gật đầu, hắn đã đấu qua, rất mạnh.

-Cô ấy là hầu gái của tôi, là cái loại đi theo bên người ấy.

Hứa Mạt thần thần bí bí nói khẽ với Tạp Đặc, không hề nhiều lời, ánh mắt kiểu cậu hiểu mà đúng không.

Tạp Đặc liếc nhìn Linh, khó trách.

Tộc người A Nặc Tư, thân phận nhạy cảm, hầu gái mạnh mẽ mà xinh đẹp.

Hắn dường như đã hiểu.

Nhất định đây chính là người vương thất của tộc A Nặc Tư bị phản quân đuổi giết!

Điều này có thể giải thích vì sao hắn lại thua thảm đến vậy, thì ra là gặp vương thất che giấu tung tích.

Sau khi não bổ, vẻ mặt của Tạp Đặc dễ nhìn hơn, hôm nay bị đánh nhiều như vậy cũng không oan uổng.

-Bảo sao mà cậu lại mạnh như vậy.

Y Trạch cũng cảm khái nói, hiểu rồi!

Quá hợp lý!

Bí mật to lớn ở thành phố, vương tộc A Nặc Tư ẩn nấp với thân phận nhân viên quản lý của thư viện Lư Tạp Tư, hoàn toàn là một quyết định vô cùng chính xác, sẽ không có người nào sẽ nghi ngờ hắn, hắn thậm chí còn ngụy trang thành người hầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận