Căn Cứ Số 7

Chương 911: Động vào Hứa Mạt sao?

Thế nhưng, ông hiểu rất rõ Lư Khắc. Lư Khắc không thiếu tiền, chuyện như vậy, không phải chỉ cần có lợi ích là sẽ hòa giải được, cái này ngược lại sẽ là nỗi nhục nhã của hắn.

Hứa Mạt đã rõ, xem ra chuyện này là nước cờ phía sau của lãnh đạo, quả nhiên là vô cùng thâm sâu.

Tất cả mọi thứ xảy ra trên người Ốc Nhĩ, ngược lại sẽ khiến mọi người quên đi việc điều tra sự tình chuyện hắn và Ni La đánh nhau.

Rời khỏi thư viện, Hứa Mạt tìm được hai người Y Trạch và Tạp Đặc, ba người liền cùng nhau đi tới viện giáo y.

Tiểu Ốc Nhĩ đang nằm trên giường, vẫn còn đang tiến hành truyền thuốc hồi phục chức năng vào cơ thể.

Cha của Ốc Nhĩ Lư Khắc cũng đang ở đó.

Thấy Hứa Mạt đến, Ốc Nhĩ hơi ngạc nhiên, sau đó nở một cụ cười tươi, chào hỏi:

-Hứa Mạt.

-Thấy sao rồi?

Hứa Mạt mở miệng hỏi.

-Vẫn tốt.

Ốc Nhĩ đáp:

-Chỉ là thay thế vài bộ phận thành máy móc thôi, cơ mà kỹ thuật bây giờ tốt lắm, cũng không khác cơ thể bình thường là mấy.

Rất rõ ràng, Hứa Mạt đang tự mình chấp nhận, cuối cùng vẫn là không giống như trước.

Hơn nữa, sự kiện thân thể lần này là nỗi khuất nhục của bản thân hắn.

-Có thể duy trì được trạng thái lạc quan thì tốt, Ni La sẽ phải trả một cái giá lớn vì hành vi của mình.

Hứa Mạt nói. Mặc dù chuyện này không liên quan gì đến hắn, nhưng hắn là người dẫn tới hiệu ứng cánh bướm. Nếu như hắn không tiếp xúc với Nam Tương Y, sự việc tiếp theo cũng sẽ không diễn ra, Nam Tương Y sẽ không xuất hiện ở thư viện, Ốc Nhĩ và Ni La cũng sẽ không gặp nhau.

-Ni La...

Nghe thấy tên Ni La, vẻ mặt của Ốc Nhĩ liền vô cùng tức giận, hai tay nắm chặt.

-Trường học không xử lý được hắn, chuyện này có khả năng sẽ chẳng giải quyết được gì.

Ốc Nhĩ có hơi không cam tâm nói.

-Chưa biết được.

Lư Khắc đứng trước giường, nhìn con trai của mình, nói:

-Chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc được.

Ông sẽ không đồng ý.

Trong giọng nói của Lư Khắc mang theo vài phần nghiêm túc, có thể từ đó mà nhận ra được quyết tâm của hắn, có lẽ, Lư Khắc đã có những tính toán.

Ốc Nhĩ trầm mặc, tâm tình có vẻ hơi sa sút.

Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

Lư Khắc và Ốc Nhĩ nhìn ra ngoài cửa, sau đó một âm thanh êm ái truyền đến:

-Xin hỏi, tôi có thể vào không?

Đồng tử của Ốc Nhĩ dần dần phóng to lên, đôi mắt mới vừa rồi còn buồn khổ thì đột nhiên bừng sáng lên, lộ ra thần sắc mừng rỡ, gương mặt bỗng chốc khí thế hơn, hơi kích động trả lời:

-Đương nhiên có thể.

Nam Tương Y đi vào, tới trước giường, Ốc Nhĩ cố gắng ngồi dậy, Lư Khắc đỡ hắn lên, Ốc Nhĩ hỏi:

-Nam Tương Y, sao cậu lại đến đây?

-Ốc Nhĩ, chuyện của cậu tôi rất xin lỗi.

Nam Tương Y có hơi áy náy nói. Nếu như không phải vì cô, Lư Khắc và Ni La cũng sẽ không đối chọi nhau.

-Sao lại liên quan đến cậu được?

Ốc Nhĩ đáp:

-Nguyên nhân là do tôi, tiểu thư Nam Tương Y, cậu đừng có tự trách mình.

-Ốc Nhĩ, bây giờ cậu thấy khá hơn chút nào không?

Nam Tương Y hỏi thăm.

-Tốt hơn nhiều rồi, cậu xem, không hề bị sao hết.

Ốc Nhĩ cử động cánh tay, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn. Cảnh này khiến cho Hứa Mạt cảm khái, sức mạnh của tình yêu thật lớn, đến thương tích cũng có thể trị được.

Chỉ là, với độ tuổi thật sự của Hứa Mạt, hành vi của Ốc Nhĩ có hơi ngu ngốc, nhưng đó là những chồi non của thanh xuân, là tính tình thiếu niên.

-Ừ.

Nam Tương Y nhẹ gật đầu.

Ốc Nhĩ khờ khạo cười cười, cũng không biết nên nói cái gì.

-Ốc Nhĩ, cậu phải nhanh hồi phục lên, chờ thương thế của cậu tốt rồi, tôi và Linh sẽ mời cậu và tiểu thư Nam Tương Y ăn cơm.

Hứa Mạt cười nói:

-Tiểu thư Nam Tương Y, có thể nể mặt một chút không?

Nam Tương Y nhìn về phía Hứa Mạt, sau đó nhẹ gật đầu, trả lời:

-Tôi thì không thành vấn đề.

Mắt Ốc Nhĩ sáng lên, ánh lên vẻ khác thường, hắn lại có cơ hội fdi ăn cơm cùng tiểu thư Nam Tương Y sao.

Đây không được tính là hẹn hò đâu nhỉ?

-Tôi sẽ hồi phục nhanh thôi.

Ốc Nhĩ mở miệng đáp.

-Vậy cậu phải cố lên nhé.

Hứa Mạt mỉm cười, trò chuyện vài câu, hắn và Nam Tương Y cùng nhau tạm biệt.

Sau khi một đoàn người rời đi, Lư Khắc hỏi Ốc Nhĩ:

-Là bạn học của con sao?

Nam Tương Y thì ông biết, công của hành tinh Già Diệp, xem ra con của hắn thầm mến cô bé này, thằng nhóc ngốc này.

-Không phải, Hứa Mạt là nhân viên quản lý sách báo của trường chúng ta. Hắn rất lợi hại, vài ngày trước còn đánh Ni La một trận, ném hắn ra khỏi thư viện.

Ốc Nhĩ hơi khâm phục nói. Nếu như hắn có thể có sức mạnh như Hứa Mạt, cũng sẽ không trở nên như thế này.

-Hứa Mạt.

Lư Khắc nhìn ra ngoài cửa, thấp giọng nhận xét:

-Con người không tệ.

-Vâng.

Ốc Nhĩ đồng ý gật đầu nhẹ.



Tính mạng của Ốc Nhĩ không sao, xem như là có kết cục tương đối tốt.

Nhưng dù vậy, khoa Cơ giới vẫn có rất nhiều sinh viên mang ý kiến lớn như cũ, thậm chí còn tổ chức diễu hành trong trường để bày tỏ sự bất mãn, yêu cầu trừng trị nghiêm.hung thủ.

Nơi này là trường đại học, chứ không phải là ngoài sân thi đấu.

Sau khi phá giáp mà vẫn ra tay như cũ, có thể thấy hành động này hung ác tới cỡ nào, đây là muốn lấy mạng người khác.

Không chỉ có sinh viên của trường, lãnh đạo trường cũng có rất nhiều người không hài lòng, nhất là nhóm người của khoa Cơ giới. Lần này người bị thương là con trai của chủ nhiệm khoa Cơ giới Lư Khắc, là người lâu năm ở trường học. Năm đó khi còn đang học, Lư Khắc đã là thiên tài, sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp ở lại trường, cống hiến mấy chục năm thanh xuân cho đại học Lư Tạp Tư. Bây giờ sự việc này lại phát sinh trên người con ông, rất nhiều người tỏ ra không vui.

Lúc này, trong một căn phòng làm việc của đại học Lư Tạp Tư, Lư Khắc đi đến, bên trong có một người mặc đồng phục nhân viên nghiên cứu, chừng năm mươi tuổi, đeo kính mắt. Người này là sở trưởng Sở Nghiên cứu cơ giới đại học Lư Tạp Tư, phụ trách tất cả mọi việc của Sở Nghiên cứu, cũng là lãnh đạo của Lư Khắc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận