Căn Cứ Số 7

Chương 450: Dâng trào

Nữ Ma Đầu thế mà tiến lên trước một bước, Hứa Mạt lùi lại, trên kiếm sáng lên một vầng năng lượng càng bá đạo hơn, cọ xát vào thanh kiếm của Hứa Mạt, đánh anh ta lui lại.  

-Vù vù……

Thanh kiếm năng lượng quét ngang ra, Nữ Ma Đầu nghiêng người về phía trước, lúc thanh kiếm bị chém ra, nở rộ một tia sáng, dường như ẩn chứa kỹ năng chiến đấu. 

  

-Mạnh mẽ hơn rồi.

Hứa Mạt cảm nhận được rằng năng lượng chứa trong thanh kiếm của Nữ Ma Đầu thậm chí còn đáng sợ hơn. Mỗi một nhát kiếm chém ra, đều mang theo một tia sáng cực mạnh trực tiếp xuyên qua thanh kiếm năng lượng mà bùng nổ, đập về phía cơ thể anh ta và va chạm với dòng điện.

Trong trận đầu lần trước, anh ấy đã không dùng toàn bộ năng lực và đối thủ cũng vậy.

Nhưng mà, Hứa Mạt lại muốn loại kết quả này.

-Bùm, bùm, bùm…

Hai người điên cuồng va chạm vào nhau, nguyên lực toàn thân của Hứa Mạt được điều động bộc phát ra, ở trạng thái chiến đấu cực độ. 

-Ầm.

Một tiếng vang thật lớn, Hứa Mạt bước chân cọ vào mặt đất lui về phía sau, nhưng sau một khắc, anh ta cảm giác nguyên lực ở xung quanh điên cuồng nhập vào trong cơ thể mình, dường như đã tạo thành một vòng tuần hoàn.

-Đột phá rồi.

Hứa Mạt trong mắt hiện lên ý cười, Nữ Ma Đầu dường như ý thức được điều gì đó, nhìn về phía Hứa Mạt.

-Lại đến nào.

Hứa Mạt nói, cơ thể lao lên trước, lại một lần nữa chiến đấu cùng nhau.

Thật lâu sau đó, bọn họ rốt cuộc cũng mệt mỏi, mặc kệ hình tượng mà ngồi bệt xuống đất.

Hứa Mạt cởi áo giáp ra, mồ hôi ướt đẫm cả thân.

Nhưng mà trận chiến đấu này cực kì sảng khoái, sau khi năng lực tinh thần đột phá, đẳng cấp nguyên lực cuối cùng cũng đột phá đến cấp B rồi.

-Thoải mái.

Hứa Mạt nhìn về phía Nữ Ma Đầu hỏi:

-Ngươi không cởi ra sao?

Nữ Ma Đầu cởi mũ bảo hiểm ra, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hứa Mạt.  

-Ơ…

Hứa Mạt cúi đầu mà nhìn bản thân mình, có chút xấu hổ.  

-Không có quần áo thay sao?

Hứa Mạt yếu ớt hỏi.

Nữ Ma Đầu không thèm quan tâm anh ta.

-Ta đưa ngươi đi thay quần áo?

Hứa Mạt tiếp tục nói.

Nữ Ma Đầu do dự một chút, sau đó gật đầu.

Hứa Mạt đưa Nữ Ma Đầu đến nơi ở của Diệp Thanh Điệp và giao cô cho Diệp Thanh Điệp.  

Sau khi Diệp Thanh Điệp sắp xếp xong, cô ấy và Hứa Mạt đợi bên ngoài.

Cô cười cười nhìn Hứa Mạt:

-Yêu đương rồi hả?

-Không có.

Hứa Mạt lắc đầu:

-Bạn bè thôi.

-Bạn bè mà đưa đến đây thay quần áo sao?

Diệp Thanh Điệp cười một cách mờ ám.

Hứa Mạt không nói nên lời.

-Nhưng mà, cũng rất được đó.

Diệp Thanh Điệp cười nói:

-Xinh đẹp, năng lực mạnh, gen của các ngươi hẳn là không tệ nha.

-Ơ…

Hứa Mạt ngạc nhiên, nghĩ xa như vậy sao?

Không lâu sau đó.

Phía sau lưng hai người, Nữ Ma Đầu bước ra.

Hứa Mạt nhìn cô ấy, Nữ Ma Đầu mặc quần áo của Diệp Thanh Điệp, vậy mà không có chút nào không hài hòa.

Người đã đẹp rồi, mặc cái gì cũng sẽ đều đẹp.

-Được rồi.

Nữ Ma Đầu nói.

-Ừ,

Hứa Mạt gật đầu:

-Ta đưa ngươi về.

Hai người lái xe rời đi.

Trên đường đi, Hứa Mạt có chút trầm tĩnh.

Ngày mai chính là ngày cuối cùng của hội giao lưu rồi.

E rằng, sẽ lại có một cơn bão khác.

Kết cục sẽ như thế nào, anh ấy cũng không rõ.

-Ngày mai ta phải đi rồi.

Nữ Ma Đầu đột nhiên nói.

Hứa Mạt sửng sốt một chút, nhìn về phía cô, chỉ nhìn thấy Nữ Ma Đầu đang nhìn về phía trước.  

Hứa Mạt sau đó chợt nhận ra rằng sau khi hội giao lưu kết thúc, Học viện Siêu Phàm đến từ Thủ Phủ cũng phải quay trở về rồi.

-Ừ.

Hứa Mạt gật đầu.

Vậy mà có chút không nỡ.  

Dạo này đánh nhau quen rồi.

Từ thế giới ảo đến thế giới thực.

-Ngày mai ngươi sẽ tới chứ?

Nữ Ma Đầu chuyển ánh mắt nhìn Hứa Mạt hỏi.

Hứa Mạt ngạc nhiên, Nữ Ma Đầu vậy mà mời hắn đến sao?

-Còn tùy tình hình.

Hứa Mạt trả lời:

-Ngày mai ta còn có một số việc phải làm.

-Ừm.

Nữ Ma Đầu không nói lời nào, ánh mắt rời khỏi người anh ta, nhìn xa xăm về phía trước.

Lại là một sự im lặng.  

Dọc đường hai người cũng không nói gì cả, trong xe toát ra vẻ hơi ngột ngạt. 

Không biết từ khi nào đã đến học viện Nam Minh, thời gian dường như trôi qua thật nhanh.

-Đến rồi.

Hứa Mạt nói.

-Ừ.

Nữ Ma Đầu gật đầu, sau đó xuống xe, đi bộ về phía học viện Nam Minh.

Hứa Mạt nhìn bóng lưng của cô ấy, không hề quay đầu lại, bóng lưng lạnh lùng, dường như anh có thể cảm nhận được sự cô đơn này.

Không có bạn bè, thậm chí không liên lạc với thế giới bên ngoài, chỉ có tu luyện không ngừng nghỉ.

Chỉ có duy nhất một người bạn.

Rất nhiều người ở học viện Nam Minh khi nhìn thấy Nữ Ma Đầu đều có chút tò mò, liền nhìn về phía chiếc xe.

Những ngày qua, dường như thường xuyên có xe đến đón Số Không.

Nếu như Số Không không phải đến từ Thủ Phủ, hơn nữa sức mạnh thiên phú của bạn thân rất mạnh, bọn họ thậm chí sẽ nghi ngờ cô sống ở một nơi không tốt, nhưng mà hiển nhiên Số Không là không có khả năng rồi.

Vậy thì, người đón Số Không là ai chứ?

Hứa Mạt suy nghĩ ý nghĩ của mọi người, anh lái xe rời khỏi nơi đó.

Sau khi anh rời đi, bước chân của Nữ Ma Đầu vào học viện đã dừng lại.

Quay đầu lại, nhìn về hướng xe đang rời đi.

Nhưng cũng chỉ sau một cái nhìn thôi, cô ấy đã thu hồi ánh mắt và bước vào học viện.

Ngày mai cô ấy rời đi rồi, có khả năng sẽ không quay lại thành phố Cương Khung nữa.

Hơn nữa, mẹ và thầy Khung cũng sẽ không để cô ấy đi lung tung đâu.

Lần này đến cũng là mượn danh nghĩa của học viện.

Cô ấy muốn ra ngoài xem.  

Sau khi Hứa Mặt trở về, anh ấy lúc nào cũng bận rộn, cùng Tư Tháp Khắc nói chuyện, thu xếp một số việc.

Khi màn đêm buông xuống, dưới màn đêm của thành phố Cương Khung có một lực lượng ngầm đang dâng trào.

Tuy nhiên, ánh mắt của toàn bộ thành phố Cương Khung lúc này đều đổ dồn vào hội giao lưu, đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ này, không có ai quan tâm đến lực lượng ngầm đang dâng trào trong bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận