Căn Cứ Số 7

Chương 340: Lăn ra đây

Thành phố Cương Khung, việc người được chọn của tám học viện siêu phàm lớn đi tới quân khu Tây Nam trước đã được truyền ra, truyền thông khắp nơi đều rất nhanh cho đăng báo.

Dù sao chuyện này cũng là sự kiện được chú ý nhất ở thành phố Cương Khung dạo gần đây, có một không hai.

Nhất cử nhất động của học viện siêu phàm và quân khu đều đang ở trong tầm nhìn của truyền thông.

Lúc này, trên một ngã tư ở thành phố Cương Khung, một đoàn xe đang di chuyển.

Không ít truyền thông cùng chụp ảnh.

Đây là đoàn xe của học viện Thế Tước.

Ở trong một chiếc xe, Lâm Tước và Áo Lợi Duy Á đều đang ngồi ở trong.

Khoa người máy của học viện Thế Tước chính là khoa người máy đứng đầu trong tám học viện lớn, có mười học viên cơ giáp tham gia, khoa người máy của học viện Thế Tước tự nhiên được chọn đầu tiên.

Tuy Lâm Tước chỉ là tân học viên năm nhất nhưng bằng thiên phú cơ giáp cấp S, hắn được chọn mà không có bất kỳ hồi hộp nào.

Áo Lợi Duy Á cũng rất xuất sắc về phương diện cơ giáp nên cũng được chọn đi trước.

-Lâm Tước, người dân thành phố Cương Khung đối với chúng ta hình như không có chút tin tưởng nào, cậu cho rằng chúng ta có thể thắng không?

Áo Lợi Duy Á hỏi Lâm Tước.

-Không biết nữa.

Lâm Tước lắc lắc đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ:

-Nếu như chỉ là một trận chiến đấu cơ giáp, dù phía đối diện là ai, tôi cũng sẽ không thua.

Hắn nhớ tới Hứa Mạt, trừ phi phía đối diện là Hứa Mạt.

-Đáng tiếc, hắn bị đuổi học rồi.

Lâm Tước thấp giọng nói. Nếu Hứa Mạt không rời khỏi học viện Nặc Á thì lần này có lẽ sẽ có cơ hội sóng vai chiến đấu.

Áo Lợi Duy Á tất nhiên biết Lâm Tước đang nhắc đến ai, cô nhớ tới lần nhục nhã trước đó ở thế giới phế tích.

-Tên khốn đó...

Nếu hắn có ở đây, cô nhất định phải tìm hắn tính sổ.



Bốn quân khu lớn của thành phố Cương Khung đều nằm ở nơi giao nhau giữa thành phố và thế giới phế tích.

Quân khu Tây Nam phụ trách trấn thủ khu vực Tây Nam.

Quân khu ở trong thành phố nhưng độc lập với thành phố, kéo dài tới tận bên trong khu phế tích

Trong quân khu xây dựng rất nhiều trạm kiểm soát, dân chúng bình thường đều không thể đặt chân tới.

Chiếc xe của nhóm người Hứa Mạt chạy vào quân khu, vì lão viện trưởng đã đánh tiếng qua nên có người tiến lên tiếp đón, một đường thông suốt, tiến vào bên trong quân khu.

Sau khi xuống xe, Hứa Mạt đánh giá xung quanh.

Nơi này hoàn toàn không giống với thành phố, có vẻ có chút hoang vu, không có một tòa nhà lớn bằng thép, là một mảnh đất quân khu mở rộng vô cùng, chỉ có một chiếc xe thiết giáp, các loại thiết bị quân sự cùng với quân nhân đang huấn luyện.

-Tôn Bàn Tử.

Xa xa, một người quân nhân đi tới bên này, gọi Tôn Bàn Tử một tiếng.

Hứa Mạt đánh giá người đang đi tới, tuổi tầm trên dưới bốn mươi, làn da có chút đen, thân hình thẳng tắp, đường nét trên mặt vô cùng cương nghị.

-Huấn luyện viên.

Hắn cùng nhóm người Hứa Mạt cúi chào với người quân nhân kia.

-Cậu đi đi, nơi này cứ giao cho tôi.

Người vừa tới mở miệng nói, thì binh lính liền rời đi.

-Tư Long, là đàn anh già ở học viện Nặc Á của các cậu đấy.

Tôn mập mạp mở miệng nói với nhóm người Hứa Mạt.

Học viên của học viện siêu phàm sau khi tốt nghiệp sẽ tiến vào quân khu để mà nói thì đều dần dần sẽ trở thành lực lượng nòng cốt.

-Tôi không có già như thế, lão viện trưởng vẫn khỏe chứ?

Tư Long nói.

-Rất khỏe.

Tôn mập mạp gật đầu.

Tư Long hơi hơi vuốt cằm, lúc này mới đánh giá nhóm người Hứa Mạt.

-Đàn em Hứa Mạt, người có tiếng tăm ha.

Tư Long vươn tay cười nói.

Hứa Mạt của hiện tại chính là vô cùng nổi tiếng.

-Đàn anh ạ.

Hứa Mạt giơ tay bắt tay với đối phương, Tư Long nói:

-Bên học viện Nặc Á đã vào trước rồi, nghe thấy bảo mọi người cũng muốn đến nên không ít người đều muốn nhìn thấy nhóm các cậu, đi, ta mang mọi người đi qua đó.

Nhóm người đi về phía trước.

Sân huấn luyện của quân khu, rất nhiều người dừng lại, nhìn về phía nhóm người Hứa Mạt, có đoàn người đi tới bên này, đều đánh giá Hứa Mạt.

Trong số bọn họ, có không ít người là từ học viện Nặc Á, đối với đệ tử chân truyền của lão viện trưởng có không ít tò mò.

Mặc dù lão viện trưởng đã nghỉ hữu, Hứa Mạt cũng đã bị đuổi học.

Nhưng lão viện trưởng vẫn là lão viện trưởng như trước, học trò của lão viện trưởng đương nhiên là người một nhà.

Học viên của học viện Nặc Á cũng đi tới, vừa rồi bọn họ cũng thầy giáo huấn luyện trong quân khu thảo luận một hồi, bị dạy dỗ một chút.

-Đàn em Hứa Mạt, nghe nói cậu rất lợi hại, muốn thảo luận một chút không?

Có sĩ quan khóe miệng cười mang theo vài phần xấu xa, nhìn Hứa Mạt nói.

-Đàn em Hứa Mạt, cậu đừng mắc mưu, cấp bậc nguyên lực của mấy đàn anh này nọ đều là cấp B, hơn nữa có thể là đã đạt được từ lâu rồi.

Có một học viên nữ tầm mười tám tuổi nhắc nhở Hứa Mạt, là đại diện mà học viện Nặc Á đã chọn ra.

-Đúng đó, đàn anh Mã Nỗ có chút coi thường người khác.

Một học viên nam bên cạnh cũng mở miệng nói.

-Nguyên lực cấp B phải không.

Hứa Mạt nhìn thoáng qua người đàn anh đang nở nụ cười có chút xấu xa, cười mở miệng nói:

-Một chọi một?

-Nếu không thì?

Mã Nỗ cười mở miệng nói:

-Cậu muốn tìm người giúp đỡ thì cũng không phải là không được.

-......

Hứa Mạt trừng mắt nhìn, nhìn về phía Mã Nỗ, nhẹ giọng nói:

-Ý của tôi là, đàn anh có muốn tìm người giúp mình không?

-Hả?

Mã Nỗ sửng sốt, người xung quanh đều nhìn Hứa Mạt.

Đàn em này, có chút thú vị.

-Không hổ là học viên của lão viện trưởng, khẩu khí không nhỏ đâu.

Mã Nỗ nhìn Hứa Mạt, cười nói, vỗ vỗ vai hắn, nói:

-Nhưng mà, khoác lác thì không cần thổi phồng quá, bằng không sẽ rất mất mặt.

Ánh mắt của Tôn Tiểu Tiểu ở bên cạnh chợt lóe sáng, nhìn về phía Mã Nỗ.

Có chút đồng tình.

Có người phải bị đánh.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu.

-Đàn em Hứa Mạt, đi thôi.

Mã Nỗ có chút mong đợi. Xem ra là muốn phải cho đàn em này một trận giáo huấn mới được.

Lão viện trưởng để đàn em tới khu quân sự, nói vậy chắc là có dụng ý nhỉ?

Đánh rồi lại đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận