Căn Cứ Số 7

Chương 341: Bất bình

Hắn rất nhanh sẽ biết được rõ ràng là hắn thật sự hiểu sai ý của lão viện trưởng....

Hai người đi đến sàn vật ở trung tâm, binh lính xung quanh đều huýt sáo, không ít người đều là binh lính được Mã Nỗ huấn luyện, bọn họ hô:

-Sĩ quan cố lên.

-Yên tâm.

Mã Nỗ đắc ý đáp lại.

Học viên học viện Nặc Á có chút tò mò, chiến tích trước đó của Hứa Mạt vô cùng xuất sắc. Nhưng Mã Nỗ sau khi tốt nghiệp đã tiến vào quân khu, lúc tốt nghiệp nguyên lực đã đạt với cấp B, lại trải qua sự rèn luyện trong quân khu nên sức chiến đấu vô cùng mạnh.

Trong những buổi đấu giao lưu trước đó, không ít học viên của học viện Nặc Á đã bại dưới tay hắn.

-Đàn em, cậu ra tay trước đi,

Mã Nỗ vươn tay, “có ý tốt” mà mỉm cười, nói.

-Đàn anh, vậy tôi sẽ không khách khí nữa.

Hứa Mạt gật đầu, giọng nói trầm xuống, cơ thể của hắn chạy như điên tới phía đối diện.

Hai người đều không sử dụng vũ khí, cũng đều không mặc áo giáp.

Mã Nỗ nhìn Hứa Mạt đan chạy tới, tư thế sẵn sàng đón quân địch, không có chút khinh địch.

Học trò của lão viện trưởng, tất nhiên là phải rất có thực lực.

Hôm nay, phải thể hiện trước mặt một số binh lính dưới trướng hắn mới được.

Nghĩ vậy, Mã Nỗ toàn lực ứng phó, đồng thời chạy về phía trước, quân quyền bộc phát, mạnh mẽ bá đạo, nguyên lực hội tụ trên nắm đấm, ẩn ẩn hình thành nắm đấm năng lượng.

Cánh tay Hứa Mạt rung động, nguyên lực điều động, truyền ra tiếng xé gió, đấm về phía đối phương.

Nắm đấm của hai người cùng đấm tới nhau.

Ầm!

Một tiếng nổ bùng, thân thể Hứa Mạt không chút sứt mẻ.

Nhưng thân thể Mã Nỗ lại một đường trượt về phía sau, sau đó liên tục bước lui mới đứng vững lại được.

Xung quanh đều im lặng.

Sắc mặt của Mã Nỗ đỏ lên.

Mất mặt quá rồi.

-Đàn anh, còn tiếp tục không?

Hứa Mạt thấp giọng hỏi.

-Không tồi.

Mã Nỗ vỗ vỗ tay, thần thái như thường, giống như chuyện vừa rồi chưa từng diễn ra.

-Đàn em Hứa Mạt không hổ là đệ tử chân truyền của lão viện trưởng, tôi sử dụng năm phần lực, không ngờ tới vẫn bị đàn em đánh lui, sơ ý rồi.

Mã Nỗ mở miệng nói, xung quanh truyền đến tiếng người và âm thanh như có như không.

-Khụ khụ....

Ánh mắt Mã Nỗ nhìn lướt qua về phía xa xa, binh nhất kia ngay lập tức im lặng, chẳng qua là trên mặt vẫn nghẹn cười như cũ.

Đúng lúc này, âm thanh từ trạm canh gác từ xa truyền tới.

Tư Long nhìn thoáng qua bên đó, mở miệng nói:

-Người của tám học viện lớn hẳn là đều đã tới rồi, mọi người qua đó tập hợp đi, Mã Nỗ, cậu phụ trách dẫn đội.

-Vâng, huấn luyện viên.

Mã Nỗ cúi chào, sau đó nói với học viên của học viện Nặc Á:

-Đi theo tôi.

-Đàn em Hứa Mạt, có muốn đi cùng qua đó xem không?

Hắn biết Hứa Mạt không phải là người đại diện học viện.

-Đi.

Hứa Mạt gật đầu. Đoàn người đi về phía trước.

Bên trong quân khu Tây Nam có người của tám học viện lớ, bởi vậy nên phía trên tận lực sắp xếp những sĩ quan đã tốt nghiệp từ các học viện làm người hướng dẫn.

Lúc này, người của tám học viện siêu phàm lớn chia làm tám đại đội, tập trung ở trên một thao trường thật lớn.

Nếu đã là huấn luyện đặc biệt, bọn họ đều được sắp xếp tiến hành huấn luyện dã ngoại.

Từ tám hướng khác nhau, các học viên của tám học viện đều đang đánh giá lẫn nhau.

Tám học viên siêu phàm là cùng một phe thuộc về học viện nên nhất trí cách đối ngoại.

Nhưng điều đó không có nghĩa là không có sự cạnh tranh bên trong nội bộ, các học viên đều âm thầm phân cao thấp với nhau mọi lúc.

Học viện Thế Tước vẫn là cái hấp dẫn ánh nhìn nhất.

Học viện quý tộc tư nhân, có tiền, trang bị mạnh, tố chất của toàn thể học viên lại cao, có khoa người máy đứng thứ nhất.

Cũng có nhiều trai xinh gái đẹp nhất.

Tuy Lâm Trước là tân học viên nhưng vẫn rất dễ làm người khác chú ý như trước.

Huống chi bên cạnh hắn còn có một cô gái tóc vàng xinh đẹp chân dài là Áo Lợi Duy Á, hai người đứng chung một chỗ trông vô cùng bắt mắt.

Rất nhiều người nhìn về phía học viện Thế Tước, nhưng Lâm Tước lại đem ánh mắt nhìn về phía học viện Nặc Á đầu tiên, hắn nhìn đoàn người đang đi tới.

Trong đó, rõ ràng là có cả Hứa Mạt, hắn cũng đến đây.

Áo Lợi Duy Á cũng nhìn thấy Hứa Mạt, đôi mắt đẹp mang theo vài phần lạnh nhạt, chính tên khốn này đã hạn cô mất mặt.

Không chỉ có bọn hắn mà người của các học viện khác cũng rất nhanh đa chú ý tới Hứa Mạt.

Hứa Mạt từng đến học viện Nam Minh một chuyến, khiến cho một trận phong ba lớn diễn ra, sao học viện Nam Minh lại không biết hắn cho được?

Hứa Mạt của hiện tại tuyệt đối được coi là một trong những người nổi tiếng nhất của tám học viện siêu phàm, thậm chí có thể so sánh với cả Nam Minh Hỏa Vũ.

Nhưng mà Hứa Mạt đã bị đuổi học rồi.

Không ít người khe khẽ nói nhỏ, tại sao Hứa Mạt cũng đến đây?

Có thể nói trận phong ba này có quan hệ mật thiết với Hứa Mạt, tuy là do phía trên đấu đá lẫn nhau, nhưng Hứa Mạt chính là thuốc dẫn.

-Anh Hứa Mạt, rất nhiều người đang nhìn anh.

Tôn Tiểu Tiểu đứng bên cạnh Hứa Mạt nói thầm một cầu, cô ở bên cạnh cũng có thể cảm nhận được cảm giác “cả nghìn người đang nhìn cậu”.

Có chút hồi hộp nha.

Hứa Mạt tất nhiên cũng cảm nhận được.

Lúc này, phía đối diện có một bóng người từ trong đám đông đi ra, ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn tới.

Người vừa đi ra kia chính là người của học viện Nam Minh, rất nhiều người nhận ra hắn. Tiểu bá vương của học viện Nam Minh – Nam Minh Nham, em trai của Nam Minh Hỏa Vũ.

-Hắn muốn làm cái gì?

Học viên của các học viện đều nhìn về phía Nam Minh Nam.

Nam Minh Nham cũng là một nhân vật làm mưa làm gió, độ nổi tiếng rất cao, nhất là ở trong học viện Nam Minh.

Sức chiến đấu của hắn chính là vô cùng đáng sợ, nếu không thì đã không có cái danh hiệu ‘Tiểu bá vương học viện Nam Minh’ kia rồi.

Nam Minh Nham đi tới chỗ học viện Nặc Á đang đứng, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Mạt.

Lần trước giao đấu giao hữu bị Nam Minh Hỏa Vũ cắt ngang, hắn ta bị Hứa Mạt đánh lui nên vẫn rất tức giận, bất bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận