Căn Cứ Số 7

Chương 471: Âm thanh chấn động

-Bang…

Một âm thanh lớn phát ra, người máy ngã trên mặt đất, Thẩm Hàn cũng ngã xuống đất, phát ra tiếng gào thét đau đớn, hiển nhiên hắn bị đòn tấn công lúc nãy đánh bị thương rồi.

Thẩm Thiên Trọng lao về phía Thẩm Hàn, chỉ thấy Thẩm Hàn cởi áo giáp, vùng bụng của hắn ta xuất hiện một vệt máu rất sâu, máu tươi nhuộm đỏ quần áo.

Thành phố Cương Khung, có người nhìn thấy hình bóng Thẩm Hàm từ trong áo giáp.

Cựu thị trưởng, Thẩm Hàn.

Ông ta lại xuất hiện ở trong chiến trường, người dân tất nhiên hiểu được điều này nghĩa là gì.

Điều đó có nghĩa là Hứa Mạt đã đúng, Thẩm Hàn và Nam Minh Uyên thật sự là cùng một ruộc.

Vậy thì người còn lại là ai?

Thẩm Thiên Trọng!

Người dân cảm thấy da đầu ngứa ran, mặc dù sau sự cố công ty gene bùng phát, rất nhiều người đều bắt đầu nghi ngờ Nam Minh Uyên cùng với chính quyền thành phố, nhưng học vẫn cảm thấy khó tiếp nhận sự thật đã được vạch trần cùng với việc Thẩm Hàn bị bại lộ này.

Hóa ra, bọn họ vẫn luôn bị lừa gạt, bị đùa giỡn trong tay bọn họ

Những nhân vật lớn kia coi họ là những kẻ ngốc mà tùy ý lừa gạt.

Vậy cuộc xâm phạm của quái vật, có khi nào cũng giống như những gì Hứa Mạt đã nói, là thảm họa do người của công ty gene tạo ra.

Thế giới này, thật sự đen tối như vậy sao?

Một thảm họa do sự xâm phạm của quái vật mang đến, không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ phải chết, rồi sẽ tạo thành một thảm họa lớn đến mức độ nào.

Nhưng mà là do con người tạo ra sao?

Nhưng công ty gene dường như đã từng làm chuyện như thế này ở thế giới ngầm, bọn họ giam cầm con người dưới lòng đất, đối xử với họ giống như súc vật để làm thí nghiệm trên cơ thể người.

Vậy người dân thành phố Cương Khung trong mắt bọn họ, có gì khác sao?

Công ty gene ngạo mạn, sợ rằng chưa bao giờ coi trọng bọn họ.

Tất cả mọi thứ, thật là nực cười.

Trên bầu trời thành phố Cương Khung, các lá chắn bảo vệ liên tục bị phá hủy, điều này khiến cho người dân thành phố Cương Khung cảm thấy vô cùng bi quan.

Ngày tận thế đang đến gần.

Có lẽ không ai có thể chạy thoát.

Lúc này, người máy của Hứa Mạt bò dậy, Thẩm Thiêm Trọng nhìn chằm chằm Hứa Mạt.

Ngoan cường như vậy sao?

Vào lúc này, lại có một nhóm người xuất hiện trước mặt Hứa Mạt, có có giáp sư điều khiển người máy, cũng có cả chiến sĩ gene, là công ty gene chuẩn bị vì Hứa Mạt.

-Bùm, bùm, bùm…

Người máy cùng lúc bắn hỏa lực về phía Hứa Mạt, bắn lên trên cơ thể người máy của Hứa Mạt, khiến cho người máy của Hứa Mạt chấn động không ngừng, có chút đứng không vững, cơ thể khổng lồ giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã.

Lúc này, ý thức của Hứa Mạt đã dần trở nên mơ hồ, anh chẳng thể kiên trì được bao lâu nữa, anh ta lúc này giống như đang nín thở.

Toàn bộ thế giới xung quanh đều mờ nhạt, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã.

Giơ cánh tay người máy bên trái lên, Hứa Mạt khai hỏa bắn phá.

-Oành!

Sau một đợt hỏa lực càn quét, có mấy người máy bị bắn trúng, có chiến sĩ gene bị bắn xuyên qua người.

-Giết.

Bọn họ tiếp tục bắn vào hư không, chiến sĩ gene tiến gần Hứa Mạt.

-Oành….

Cơ thể Hứa Mạt lao về phía trước, chiến đao càn quét, cắt vào không trung, có hai chiến sĩ gene trực tiếp bị chém trúng.

Lúc thân hình Hứa Mạt dừng bước, cơ thể đã trở nên bủn rủn.

Nhưng lúc này, ở phía trên đỉnh đầu đám người Hứa Mạt, lá chắn phòng hộ vẫn đang tiếp tục bị phá vỡ, từng con quái vật khổng lồ lao xuống, không gian rộng lớn này dường như bị bóng tối bao trùm, mây đen bao phủ, quái vật điên cuồng lao xuống, khiến cho rất nhiều máy bay chiến đấu phát nổ trên không trung.

Thẩm Hàn và Thẩm Thiên Trọng cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, công ty gene điên rồi.

-Rầm…

Một con quái vật khổng lồ lao đến chỗ người máy của Hứa Mạt, Hứa Mạt giơ chiến đao năng lượng ở trong tay lên trực tiếp chém ra, phụt một tiếng, chiến đao năng lượng đáng sợ trực tiếp chém đứt thân thể của con quái vật, vẫn ẩn chứa sức mạnh tấn công vô cùng bá đạo.

Cũng có những con quái vật tấn công Thẩm Hàn và Thẩm Thiên Trọng, Thẩm Hàn dù là không còn chiến giáp nhưng khả năng chiến đấu vẫn còn rất mạnh, giết chết mấy con quái vật lao về phía bọn họ.

Bên phía tòa thì chính, những tòa nhà cao tầng cũng bị những con quái vật tấn công, sụp đổ một cách điên cuồng.

Các tòa cao ốc đang sụp đổ, cuộc nội chiến làm cho chính quyền thành phố mất đi khả năng phòng ngự.

Trong tòa thị chính, có một nhà tù dưới lòng đất.

Trong nhà tù tối tăm, có một hình bóng đang ngồi yên tĩnh ở đằng kia, trên người mặc một bộ quần áo rách rưới, vài sợi tóc trắng rủ trước trán, che kín đôi mắt, hiện rõ vẻ già nua.

Bóng người này chính là Đạm Đài Minh.

Sau khi bị bắt, ông bị tống giam vào đây.

Thực sư, ông không hề quan tâm tới việc bị giam ở đâu, khi bị bắt giam, ông đã vô cùng thất vọng rồi, thất vọng về chính quyền thành phố, thất vọng về phái học viện, thất vọng với toàn bộ thành phố Cương Khung.

Sau khi bị bắt, đối phương cũng không giở thủ đoạn gì quá gay gắt với ông, nhưng ông biết rằng trong khẩu phần ăn hàng ngày đều có loại thuốc làm tê liệt thần kinh, từng chút một làm tê liệt thần kinh của ông, cho đến khi ông hoàn toàn biến thành một lão phế vật.

Một năm bị giam cầm là quá đủ rồi.

Trên người ông không có bất kỳ một vết thương nào,ngày ông được ra tù thì đã trở thành một người tàn tật.   

-Oành…

Chính lúc này, mặt đất chấn động kịch liệt, lão viện trưởng đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn một cái, trong đôi mắt đục ngầu của ông lộ ra chút kỳ quái.

-Oành!

Lại là một tràng tiếng nổ lớn, phía bên trên đầu ông bắt đầu chấn động, mặt đất rung chuyển, giống như muốn sụp xuống vậy.

Lão viện trưởng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, đã xảy ra chuyện gì?

Âm thanh chấn động tiếp tục truyền đến, lão viện trưởng cau mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận