Căn Cứ Số 7

Chương 68: Chết rất nhiều người

Nàng chỉ là một quân cờ được đào tạo, chỉ thế mà thôi.

-Chỉ là, hắn ta làm cái gì, tại sao lại làm như vậy?

Giọng nói của Diệp Thanh Điệp có chút đau khổ, nàng không thể hiểu nổi, Tần Trọng là vì cái gì?

-Chắc là rất nhanh thôi sẽ biết.

Hứa Mạt cũng không biết, nhưng nếu Tần Trọng đã làm như vậy, hẳn là rất nhanh thôi hắn cũng sẽ bại lộ mục đích của mình.

Trong hiểu biết trước đây của Diệp Thanh Điệp, thị trường chợ Đen là do thế lực xã hội đen rắn hổ mang khống chế.

Nhưng Hứa Mạt bây giờ nhận thấy, Tần Trọng mới là vua trong chợ Đen.

Có lẽ, hắn đã bắt đầu bố trí để kiểm soát chợ Đen từ rất sớm rồi.

Tần Trọng lại là phụ trách trong sòng bạc, kì thực là rất có lợi thế.

-Hứa Mạt.

Diệp Thanh Điệp quay lại nhìn về phía Hứa Mạt, nói:

-Vốn còn muốn mời ngươi gia nhập với chúng ta, nhưng xem ra bây giờ không cần nữa rồi, chỉ là, thật xin lỗi vì đã cuốn ngươi vào cuộc chiến này, chúng ta nợ ngươi một mạng.

Trong đôi mắt của nàng mang theo ý xin lỗi.

Nếu như không phải là nhờ Hứa Mạt, có lẽ hôm nay bọn họ cũng không quay về được.

-Chuyện đã thành như thế, những cái này cũng chẳng có ý nghĩa gì, người ở bên ngoài cũng không rời đi, chỉ e là muốn ở lại để giám sát các ngươi, Tần Trọng muốn là cái gì cũng không rõ, chúng ta nên nghĩ xem có cách nào để thoát ra.

Hứa Mạt nói.

-Có mấy đường hầm ở trong công xưởng, chỉ có mấy người chúng ta mới biết, hắn cũng không biết được, ngươi đợi ta một chút, đợi chút nữa ta đưa ngươi ra ngoài, ngươi cởi đao và giáp ra.

Diệp Thanh Điệp nói với Hứa Mạt.

Hứa Mạt không biết đối phương muốn làm cái gì, nhưng vẫn nghe theo lời của đối phương mà cởi ra, giao cho đối phương.

Diệp Thanh Điệp bọc chúng lại, tiếp theo rút ra một sấp tiền liên bang để vào trong, ngẩng đầu nói với Hứa Mạt:

-Số tiền này vốn là của ngươi kiếm được, ta giữ lại một chút là vì để cho Tiểu Thất cải tạo lại các bộ phận cơ thể, ngươi mang theo những thứ này đi, sau khi đi rồi không cần quay lại nữa.

-Các ngươi không đi?

Hứa Mạt hỏi.

-Sợ là chúng ta không đi dễ dàng được, ta cũng không muốn cứ như vậy mà đi.

Diệp Thanh Điệp nói với Hứa Mạt:

-Bọn chúng chưa từng thấy mặt thật của ngươi, ra khỏi chợ Đen cũng sẽ không có ai nhận ra ngươi, đi theo ta.

Hứa Mạt hiểu Diệp Thanh Điệp.

Đi theo Diệp Thanh Điệp đến một cánh cửa ẩn, hai ngươi đều có vẻ rất trầm mặc, không nói lời nào.

Xuyên qua một chút khoảng trống, hiện ra trước mắt là một cánh cửa, Diệp Thanh Điệp vươn tay về phía Hứa Mạt, mỉm cười nói:

-Lần này có thể là vĩnh biệt rồi, rất vui khi có thể quen biết ngươi, Hứa Mạt.

Hứa Mạt cũng dơ tay ra, nắm lấy tay của Diệp Thanh Điệp.

Cơ thể Diệp Thanh Điệp ngả về phía trước, ôm lấy Hứa Mạt, sau đó lui lại, mỉm cười nói:

-Vẫn luôn muốn nói cho ngươi biết, chị không phải là C, cảm nhận được chứ?

Hứa Mạt có chút dở khóc dở cười.

-Cảm nhận được rồi, rất dữ đó.

Hứa Mạt cũng cười đáp lại.

Đều không có lộ ra vẻ đau buồn.

Diệp Thanh Điệp thay Hứa Mạt đeo cặp lên, giống như là tiễn biệt em trai, nói:

-Đi thôi, sau này tìm một chỗ nào đó yên tĩnh mà cố gắng tu luyện, thiên phú của ngươi rất mạnh, đợi đến lúc thực lực của ngươi đủ mạnh rồi, nghĩ cách đi lên phía trên, nếu may mắn, chúng ta có lẽ có thể gặp lại.

-Thế giới ngầm này, không phải là nơi mà con người có thể sinh tồn.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu thật nghiêm túc, lại cảm thấy ánh mắt có chút chua xót.

-Đi đi.

Diệp Thanh Điệp mở cửa cho Hứa Mạt, Hứa Mạt tháo mặt lạ xuống rồi đi ra, không có lời cáo từ đặc biệt nào.

Đi ra khỏi cánh cửa này, có thể chính là sự sống và cái chết, vận mệnh của bọn họ sẽ như thế nào, không ai biết được.

.........

Hứa Mạt đi đến cổng của chợ Đen cảm giác được toàn bộ chợ Đen đều được bao phủ bởi một bầu không khí kỳ lạ, ngày thường trong chợ Đen đều rất náo nhiệt, đột nhiên lại trở nên yên tĩnh.

Loại yên tĩnh này không phải là yên tĩnh ở vẻ bề ngoài, mà là không còn vội vàng như trước,

Cảm nhận của hắn lan rộng, cảm thấy rõ ràng xung quanh chợ Đen khắp nơi đều đầy người, thậm chí là cạm bấy, hắn còn nhìn thấy có người đang mai phục.

Nhưng từ vẻ bề ngoài của hắn, tất cả vẫn như thường.

Hắn vẫn giả vờ như không có chuyện gì mà đi ra ngoài, không có ai cản hắn, dù sao cũng chỉ là một thiếu niên 15 tuổi, không có ai để ý đến sự tồn tại của hắn.

Rời khỏi chợ Đen đi trên đường phố, người đi bộ đều đang thảo luận về chuyện gì đang xảy ra.

-Có nghe nói đến chuyện của công xưởng Ngõa Luân không?

-Nghe thấy rồi, có người nói nhìn thấy hình ảnh, không biết đấy là thật hay giả nữa, thật sự là có chuyện đáng sợ như vậy sao? Nếu như là sự thật, thì quả là mất hết tính người.

-Đội chấp hành pháp luật đã có người đi chưa?

-Đi rồi, rất nhiều người đều đến đó, còn nghe nói công xưởng Ngõa Luân đã bị lật đổ, đội trưởng đội chấp hành pháp luật Mạt Khắc chết rồi, hình như là lúc bắt hung thủ bị hắn giết chết, hơn nữa có không ít người của đội cũng chết rồi, những cũng có người nói đội chấp hành pháp luật mới là hung thủ.

-Loạn rồi, loạn thật rồi, trước tiên là xem xem, nếu như chuyện của công xưởng Ngõa Luân là sự thật, ta nhất định sẽ đến hội đồng thành phố.

-Ta cũng sẽ đi.

Từng câu từng chữ truyền vào tai Hứa Mạt, hắn nhất thời ý thức được, công xưởng Ngõa Luân xảy ra chuyện rồi.

Chính xác thì đã có chuyện gì xảy ra ở công xưởng chế tạo vũ khí Ngõa Luân?

Nguyên nhân cái chết của cha mẹ hắn có thể cũng được tiết lộ.

Lúc bọn họ giết chết rắn hổ mang, Tần Trọng phái người đột kích xưởng Ngõa Luân sao?

Xưởng chế tạo vũ khí là do những đại nhân vật kia mở, lực lượng phòng ngự tất nhiên sẽ cực kì mạnh.

Mặc dù Tần Trọng đào tạo lên rất nhiều nhân vật như Diệp Thanh Điệp, nhưng nếu như muốn đi phục kích công xưởng Ngõa Luân, chỉ sợ rằng cũng sẽ chết rất nhiều người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận