Căn Cứ Số 7

Chương 964: Tính khí

Tất cả những điều này đều đã được định trước, bọn họ đứng ở hai phía hoàn toàn đối lập, bất luận là sự việc xảy ra ở thành phố Cương Khung hay mọi việc ở thành phố Xuyên Tinh, đều không có chỗ cho sự thương lượng.

Cho dù Hứa Mạt có yêu nghiệt đến đâu, năm đó hắn đã tiếc nuối như thế nào, đều không còn ý nghĩa gì nữa.

Không thể khiến hắn tiếp tục trưởng thành.

Hứa Mạt, tốt hơn hết là nên chết đi, có lẽ cô sẽ xúc động, nhưng đây thực sự là một kết cục tốt đẹp nhất.

Bọn họ đều phải nhìn về phía trước.

…………

Hứa Mạt xin nghỉ vài ngày, sinh viên trong thư viện có chút hiếu kì Hứa Mạt đi đâu rồi.

Dù sao trước kia ở đây, trừ hôm mà Ni La đến thì trong kí ức Hứa Mạt đều ở thư viện đọc sách.

Đột nhiên lại không thấy người đâu, ngược lại có chút kì quái.

Trừ khi, Hứa Mạt thật sự yêu thầm công chúa Y Lệ Sa Bạch? Bị Linh bắt được, sau đó bị đánh một trận tơi bời cũng nên.

Y Lệ Sa Bạch cũng trở lại trường học, thu hút nhiều sự chú ý, rất nhiều người thậm chí còn quan tâm xem Y Lệ Sa Bạch có đi hẹn hò không, nhưng đều không có phát hiện ra điều gì.

Hôm nay, Hứa Mạt cuối cùng cũng trở lại thư viện.

-Hứa Mạt, mặt cậu sao thế?

Hứa Mạt xin nghỉ mấy ngày mới trở lại thư viện, vì vậy sinh viên trong thư viện vô cùng quan tâm, phát hiện ra trên mặt Hứa Mạt hình như có vết bầm tím.

-Không cẩn thận nên bị ngã thôi.

Hứa Mạt đáp.

-Bị ngã?

Nữ sinh có chút kinh ngạc, bị ngã mà nghiêm trọng thế à?

Hứa Mạt là người siêu phàm, thể chất của cơ thể rất mạnh, lực bình thường căn bản không thể làm hắn bị thương được.

Quá rõ ràng là Hứa Mạt đang nói dối.

-Cậu không phải là thầm yêu công chúa Y Lệ Sa Bạch bị Linh biết được và bị đánh đúng không?

Nữ sinh nhẹ giọng nói.

-Cậu không hiểu được địa vị trong gia đình của tôi.

Hứa Mạt hừ lạnh.

-Tôi hiểu.

Nữ sinh cười rồi đi mất.

Lúc này, hai bóng người hung hăng đi tới.

Bọn họ đi đến bên cạnh Hứa Mạt, khí thế đùng đùng, hắn vẫn còn dám quay lại.

Hứa Mạt cũng trừng mắt nhìn bọn họ.

-Ra ngoài rồi nói.

Hứa Mạt nói.

-Được.

Y Trạch và Tạp Đặc gật đầu, ba người cùng nhau đi ra bên ngoài thư viện, đi đến bức tường yên tĩnh không có người trước thư viện.

–Cậu giải thích thế nào đây?

Y Trạch nhìn Hứa Mạt.

-Các cậu vẫn còn mặt mũi hỏi à?

Hứa Mạt tức giận nhìn hai người.

-???

Y Trạch và Tạp Đặc cũng nhìn Hứa Mạt, rốt cuộc là ai đang hỏi tội ai?

-Lúc Y Lệ Sa Bạch công bố chuyện tình cảm, các cậu đang làm cái gì hả?

Hứa Mạt chất vẫn:

-Rõ ràng các cậu biết là Y Lệ Sa Bạch nói dối, tại sao lại đổ mầm mống tai họa hết lên người tôi?

-???

Y Trạch và Tạp Đặc nhìn Hứa Mạt đang phẫn nộ.

-Anh em với nhau, các cậu lúc đó chẳng lẽ không nên làm chút gì đó sao?

Hứa Mạt chỉ lên mặt mình;

-Các cậu nhìn đi!

-Ơ!

Y Trạch và Tạp Đặc nhìn trên mặt Hứa Mạt.

-Rồi nhìn cả chỗ này nữa.

Hứa Mạt xắn tay áo lên:

-Còn muốn xem nữa không.

-Bây giờ bạn gái tôi không thèm nhìn mặt tôi nữa rồi, muốn chia tay với tôi.

Hứa Mạt nhìn hai người nói:

-Các cậu nói xem, tôi vô tội biết bao, có phải các cậu nên chịu trách nhiệm về tất cả mọi chuyện không?

-Tại sao lại là trách nhiệm của chúng tớ?

Y Trạch vô cùng nghi vấn.

-Nếu như các cậu tích cực một chút theo đuổi được Y Lệ Sa Bạch, hoặc ngày hôm qua giải thích rõ ràng thì sự việc bây giờ có xảy ra không?

Hứa Mạt nói:

-Tôi làm sao cái gì chứ mà phải chịu trách nhiệm về việc này?

-Nếu bạn gái tôi mà chia tay với tôi, tôi sẽ theo đuổi lại Y Lệ Sa Bạch.

Hứa Mạt phẫn nộ nói.

Y Trạch:

-.....

Tạp Đặc:

-.....

-Đây quả thực là trách nhiệm của bọn tôi, nhưng hiện tại không phải lúc nói về những chuyện này. Bây giờ, Y Lệ Sa Bạch công khai với bên ngoài thì nên giải quyết thế nào?

Tạp Đặc nói.

Y Trạch cũng gật đầu tán đồng, hai người như quên mất mình đến để hỏi tội rồi!

-Kị sĩ thị về bạn trai của Y Lệ Sa Bạch, có liên quan gì đến Hứa Mạt tôi chứ?

Hứa Mạt nhìn hai người nói.

Hai người sững sờ, vẻ mặt cổ quái, ý của Hứa Mạt là sau này sẽ không thừa nhận?

Dường như chỉ có thể làm vậy thôi.

-Các cậu cố lên, nhanh chóng tóm được Y Lệ Sa Bạch, trả lại sự trong sạch lại cho tôi.

Hứa Mạt nói với ‘hai người anh em’ rồi vỗ vỗ vai bọn họ sau đó quay lại thư viện.

Y Trạch và Tạp Đặc bị Hứa Mạt giáo huấn cho một trận, hình như thật sự là vấn đề của chính bản thân bọn họ.

Tại sao Y Lệ Sa Bạch không chọn bọn họ làm lá chắn chứ?

Phía xa, một bóng người bước đến, Y Trạch và Tạp Đặc ngạc nhiên sau đó thì đi về phía trước.

-Các cậu ở đây làm gì vậy?

Y Lệ Sa Bạch hỏi, đây là lần đầu tiên Y Lệ Sa Bạch tới thư viện sau khi quay lại trường học, chuẩn bị đổi mấy cuốn sách.

-Đọc sách.

Y Trạch nói.

Y Lệ Sa Bạch nhìn trong tay của Y Trạch:

-Sách đâu?

-Ờ…

Tạp Đặc nói:

-Tùy ý thăm quan một chút.

-Ừm.

Y Lệ Sa Bạch gật đầu:

-Tôi đi mượn vài cuốn sách.

Nói xong thì đi vào trong thư viện.

Y Trạch và Tạp Đặc dường như càng ngày càng có quan hệ tốt hơn, Y Lệ Sa Bạch cũng khá yên tâm, cô luôn coi hai người như bạn tốt, tất nhiên cô cũng hiểu rõ tâm ý của hai người, chỉ có điều chuyện như thế này không thể miễn cưỡng được.

Y Lệ Sa Bạch đến thư viện lập từ thu hút rất nhiều ánh mắt, cô đi thẳng đến tìm Hứa Mạt.

Hứa Mạt ngẩng đầu, Y Lệ Sa Bạch nhìn mặt hắn hỏi:

-Cậu làm sao vậy?

-Cậu vẫn có mặt mũi hỏi….

Hứa Mạt thầm chửi rủa, đương nhiên câu này không thể nói ra được.

-Không sao.

Hứa Mạt tùy ý đáp, Y Lệ Sa Bạch cảm thấy Hứa Mạt hình như hơi lãnh đạm, nhưng tính khí của hắn vẫn luôn cố quái như vậy, Y Lệ Sa Bạch không thể đoán ra được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận