Căn Cứ Số 7

Chương 214: Cơ hội của Tôn Bàn Tử

Bên cạnh còn có một người nhân viên quan sát.

-Tiểu thư Lâm Tịch.

Nhìn thấy Lâm Tịch, hắn mới nhớ là còn một người.

-Người ở đây.

Lâm Tịch mở miệng nói.

-Đi thôi, cô chờ ở bên cạnh đi, để hắn tiến vào dụng cụ.

Nhân viên kiểm tra nói.

Lâm Tịch nhìn về phía Hứa Mạt.

Chỉ thấy Hứa Mạt đi vào bên trong một dụng cụ cực lớn.

Dụng cụ kia trong suốt, cửa thủy tinh mở ra, Hứa Mạt liền đi vào bên trong.

-Cảm thụ nguyên lực, vận hành thuật hô hấp.

Một tiếng nói truyền đến.

Hứa Mạt nhắm mắt lại, an tĩnh cảm thụ được nguyên lục bên trong dụng cụ.

Trong lúc này, một nguồn nguyên lực mạnh tràng ra.

Nhân viên kiểm tra nhấn nút xuống, người bên cạnh lại cầm ly trà lên.

Vặn ra.

Động tác của hắn rất chậm, nhìn có vẻ hơi lười nhác.

Nhân viên kiểm tra vẫn tiếp tục dọn dẹp những thứ đồ lặt vặt, qua mấy giây mới ngẩng đầu liếc về phía màn hình.

Lúc nhìn thấy màn hình hắn liền sửng sốt.

Cấp a?

Hứa Mạt nhìn thấy dụng cụ vẫn đang hoạt động, người ở bên trong cũng không có phản ứng gì.

Nghĩ thầm là do độ dung hợp của mình quá thấp sao?

Máy kiểm tra này chắc là có thể nhìn thấy được tỉ lệ hấp thu nguyên lực của bản thân đi?

Nghĩ tới đây, lực tinh thần của Hứa Mạt tác dụng với xung quanh, ngay tức thì nguyên lực càng thêm hòa tan hung mãnh vào bên trong cơ thể, tạo thành tràng nguyên lực.

Dụng cụ phát ra âm thanh tích tích.

Nhân viên kiểm tra giật giật mắt, hô hấp có chút gấp gáp.

Tay của hắn đụng vào người bên cạnh.

Người kia đang uống trà, thấy đối phương đụng vào cánh tay mình liền cảm thấy có chút kỳ lạ, đem chén trà dời đi.

Ánh mắt của hắn cũng liếc về phía màn hình.

Một lúc sau, con ngươi của hắn liền từng chút phóng to ra.

Miệng của hắn há ra ngày càng lớn, nhìn về phía nhân viên kiểm tra.

Nhân viên kiểm tra kia cũng nhìn về phía hắn, mặt đầy kinh hoàng.

-Phốc...

Không nhịn được nữa, người kia liền phun một miệng trà ra, nhân viên kiểm tra nhắm mắt lại, đưa tay ra lau mặt một cái, mở to mắt nhìn chằm chằm đối phương.

Nhưng hắn vậy mà không hề tức giận, mà lại còn cười quỷ dị.

Nhặt được bảo bối rồi.

-Khụ khụ...

Người bên cạnh ho kịch liệt một tiếng, nói với nhân viên kiểm tra:

-Mau, mau đóng lại.

Nhân viên kiểm tra lúc này mới có phản ứng, đem máy đóng lại, chân tay hai người luống cuống.



Lâm Tịch đứng đó yên lặng chờ đợi, thấy Hứa Mạt xét nghiệm xong.

Ánh mắt cô nhìn về hướng phòng điều khiển.

Phòng điều khiển là phòng cách âm nên cô không nghe được cuộc nói chuyện phía bên trong của hai người.

Nhưng, Lâm Tịch sao cứ cảm thấy hai người bên trong hơi lén lút.

Trong đó, người điều khiển trước đó đang truyền tin và dường như có việc gì đó cần nhờ người khác giúp đỡ.

Nhưng có vẻ không liên lạc được.

Hai người đi ra ngoài.

Bọn họ nhìn Hứa Mạt rồi lại quay sang nhìn Lâm Tịch

-Thế nào rồi?

Lâm Tịch hỏi.

-Máy móc có chút vấn đề…

Quan sát viên nói với Lâm Tịch.

Hứa Mạt lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, máy móc xảy ra vấn đề sao?

Trước đó hắn cảm thấy cũng bình thường.

-Chị Tịch, hay là bỏ qua đi.

Hứa Mạt nói với Lâm Tịch.

-Không được, không được.

Quan sát viên nhìn Hứa Mạt cười rồi nói:

-Anh ngồi đi, Anh ngồi đây một lát, máy móc lát nữa sẽ bình thường thôi, tôi có chút việc cần ra ngoài một chút.

Nói xong anh ta nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lúc này mà chưa liên lạc được với ai, quá tồi tệ.

Hứa Mạt gật gật đầu nghi hoặc, nhưng vẫn đứng đó.

Nhân viên kiểm tra cứ nhìn hắn, thỉnh thoảng ngây ra cười.

Điều này khiến Hứa Mạt cảm thấy rất quái lạ.

Thế giới này, không lẽ cũng có người có thói quen xấu như thế kia chứ?

Anh ấy có chút hoảng sợ.

Bên ngoài, nhóm Diệp Thanh Điệp vẫn cứ chờ đợi trong yên lặng.

Vừa rồi, họ nhìn thấy màn hình đang nhảy loạn lên.

A, A+, S, các ký tự bị cắt xén…

Cuối cùng màn hình xuất hiện các ký tự bị cắt xén nhưng ngay sau đó đã bị tắt.

Vậy cuối cùng thì kết quả là gì?

Quan sát viên bước ra, ánh mắt của bốn người trong nháy mắt rơi trên người đối phương.

-Máy mọc bị trục trặc.

Quan sát viên như chú ý đến ánh mắt của những người kia liền nói, sau đó nhanh chóng rời đi.

Đám người Diệp Thanh Điệp hơn sững sờ, máy móc gặp sự cố?

Bọn họ hơi căng thẳng, chẳng lẽ không kiểm tra ra được sao?

Nếu như vậy chẳng phải đến mất công rồi à.

…………..

Lễ tốt nghiệp học viện Nặc Á đã bắt đầu rồi.

Lúc này, dưới lễ đài, tất cả các học sinh đều có mặt, tràn đầy khí thế.

Trên lễ đài, lãnh đạo học viện cũng đã ngồi xuống.

Viện trưởng điều hành Lâm Thanh Trạch sau khi phát biểu xong bài phát biểu ‘đầy cảm hứng’ lại ngồi yên lặng ở đằng kia, trông không khác gì khúc gỗ.

Rõ ràng là có tâm trạng không tốt.

Thấy mất mặt.

Vào ngày khai giảng tám học viện Siêu Phàm lớn nhất lần này, học viện Nặc Á bọn họ gần như xếp cuối cùng hơn nữa tất cả người dân thành phố Cương Khung đều đang xem.

Lúc này, lễ khai giảng của bọn họ cũng đang được truyền hình trực tiếp.

Lâm Thanh Trạch ngồi đây toàn thân đều cảm thấy không thoải mái, cứ như ngồi lên thảm kim vậy.

Nhưng vẫn phải tiếp tục ngồi như thế.

Điều càng khiến cho Lâm Thanh Trạch khó chịu đó là thiết bị liên lạc của ông ta cứ rung lên liên hồi, không biết là tên khốn nào? Không biết hôm nay là ngày khai giảng sao?

Ở giữa sân khấu, Minh Huy rất hăng hái.

Bây giờ chắc chắn là khoảnh khắc nổi bật nhất của anh ta, tại trường cũ thành lập nên quỹ tài trợ đang được phát sóng trực tiếp toàn thành phố.

Tuy tiêu tốn 100 triệu đồng liên bang nhưng giá trị thu lại được cũng rất lớn.

Sau bài phát biểu, tiếp theo viện trưởng điều hành Lâm Thanh Trạch lên trao tặng giấy chứng nhận danh dự.

Lúc này, Lâm Thanh Trạch đã đứng dậy và cầm giấy chứng nhận lên rồi.

Nhưng cũng chính vào lúc này một bóng người từ bên cạnh xông lên lễ đài, chạy đến phía ông và gọi to:

-Viện trưởng Lâm.

Những người xung quanh có chút khó chịu, người này làm sao vậy?

Vào một dịp quan trọng như này, quá tùy tiện.

Lâm Thanh Trạch cũng cau mày.

Mặt người này đỏ bừng, thở không ra hơi.

-Có chuyện gì?

Lâm Thanh Trạch chân mày nhíu chặt hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận