Căn Cứ Số 7

Chương 122: Biến dị

Điều này làm cho rất nhiều người cảm thấy có chút kỳ lạ. Đây là tội phạm đó hả?

Nhất là những người đi qua Quán rượu Thợ Săn lại càng cảm thấy lạ lùng.

Bức họa truy nã được dán ở khắp nơi trong khu chủ thành, muốn làm cho bọn Hứa Mạt không còn chỗ trốn.

Lúc này Hứa Mạt đang đứng trước một bức tranh, trên đầu đội một cái mũ, hắn thậm chí còn chẳng thèm che mặt mình lại.

-Cũng không giống lắm ha.

Hứa Mạt nhìn bức chân dung của mình âm thầm đánh giá trong lòng.

Quá sơ sài rồi.

Nghị viện thành bang ngay cả hình của hắn cũng chẳng có, chỉ có thể nhớ lại ấn tượng với hắn rồi phác họa chân dung.

Như vậy cũng tốt. Nếu không nhìn kỹ bức chân dung này thì chắc chắn sẽ không nhận ra được hắn.

-Cậu có nghe nói đêm qua xuất hiện quái vật không?

Người bên cạnh hỏi.

-Nghe nói, chắc là giả nhỉ?

-Bạn của tôi tận mắt nhìn thấy luôn đó. Ngay chỗ quán rượu nhỏ này, đội hộ vệ thành bang chấp hành nhiệm vụ vây giết quái vật rồi bị nó giết chết luôn.

Người kia tiếp tục.

-Nếu thật là quái vật thì sao lại là người đẹp chứ?

Có người không hiểu.

-Quái vật?

Hứa Mạt lộ vẻ kinh ngạc.

Hắn nhớ lần trước giết chết một chiến sĩ gen ở sân thi đấu.

Chiến sĩ gen kia bỗng biến dị, một ít thú tính hiện ra.

Khát máu giết hại, thậm chí đến gương mặt và ánh mắt đều có một chút không bình thường.

Quái vật trong miệng những người này chắc là chiến sĩ gen.

Dịch tiến hóa gen đến cùng là cái gì vậy?

Là cải biến gen sao?

Gen chiến sĩ kia mang có thú tính, hay là được trộn lẫn bởi gen của những giống loài khác?

Giống quái thú giống như loại mà hắn nhìn thấy ở thế giới phía trên chắc hẳn rất mạnh.

Những thứ này sợ là phải đi lên trên thì mới biết được.

Có điều, dùng người để làm thí nghiệm thì cũng thật tàn nhẫn quá.

-Nhìn thấy ở quán rượu nhỏ nào vậy?

Hứa Mạt mở miệng hỏi.

-Ở chỗ quán rượu bắt tội phạm bị truy nã đó.

Những người bên cạnh đồng thanh trả lời, xoay người nhìn về phía Hứa Mạt.

Khi nhìn thấy gương mặt dưới nón của hắn, đối phương rõ ràng sửng sỡ một chút, sau đó nhìn lại bức họa.

Hắn nhìn đi nhìn lại mấy lần, giống như là nghi ngờ mình nhận lầm vậy.

Có chút giống nha.

Càng nhìn càng giống đó.

-Cậu...

Người nọ chỉ tay vào Hứa Mạt, muốn nói cái gì đó nhưng lại không dám.

Hứa Mạt thấy vẻ mặt của đối phương, cười nói:

-Tôi làm sao?

Người kia ấp úng, kìm nén trả lời:

-Hơi giống nhưng mà cậu đẹp trai hơn người trong bức họa nhiều.

Nói xong liền chạy đi ngay, giống như sợ Hứa Mạt sẽ giết người diệt khẩu.

Đây chính là người giết Nghị viên Thái Luân và đội chấp pháp đó nha.

Vậy mà còn cười với hắn.

Không sợ sao được?

Người xung quanh cũng đều nhìn thấy Hứa Mạt, nhất thời đều lùi hết lại, có người nhát gan thậm chí còn bỏ chạy luôn.

Người tuần tra cạnh đó thấy ồn ào ở phía bên này liền chạy tới, trước bức họa chỉ còn mỗi mình Hứa Mạt.

Hắn bình tĩnh đứng đó thưởng thức bức họa.

Nhớ đến lời của người kia gật gù đồng ý.

-Giơ hai tay lên, xoay người lại.

Hai tên trong đội chấp pháp liền cầm súng chĩa vào lưng Hứa Mạt.

Hứa Mạt xoay người, nhìn hai người hỏi:

-Các người tìm tôi sao?

-Ầm!

Hai người lập tức nổ súng, bọn họ cũng sợ .

Đạn bắn ra nhưng lại giống như bị một lực nào đó cản lại, Hứa Mạt đưa tay trực tiếp bắt được đạn.

Thân thể cả hai run rẩy, đây còn là người sao?

Bọn họ xoay người muốn bỏ chạy, lại thấy Hứa Mạt đem viên đạn vừa bắt được phóng tới, xuyên qua đầu của hai người kia, bọn họ gục xuống ngay lập tức.

Tìm được hắn thì có ích gì chứ?

Hứa Mạt chỉnh lại mũ, đi khỏi chỗ đó.

Người đứng ở đằng xa nhìn thấy hết được tất cả mọi việc tim đập nhanh như trống. Bọn họ cảm thấy năng lực nhận thức của mình bị đánh sập rồi.

Đây là siêu năng lực hả?

Hắn làm thế nào mà có thể tay không bắt được đạn.

Còn nữa, đội hộ vệ và đội chấp pháp thành bang đang truy lùng hắn khắp nơi, nhưng Hứa Mạt lại hiên ngang đi lại tự do trên đường phố.

Quả thực nhục nhã thay cho đội hộ vệ và đội chấp pháp thành bang. Hắn hoàn toàn không thèm để bọn họ vào mắt.

Truy nã sao?

Đứng luôn trước mặt mấy người luôn đó rồi làm sao.

Mấy người tuần tra chỗ khác nghe được tiếng súng liền chạy tới bên này. Sau khi biết được sự việc đã diễn ra, họ liền nhìn về hướng Hứa Mạt rời đi, cơ mà cũng chẳng có ai dám đuổi theo.

Hay là báo lên bên trên trước đi.

Bọn hắn cũng không muốn mất mạng nha!

.......

Hứa Mạt đi tới chỗ quán rượu. Nơi này đã bị san bằng thành bãi đất trống, chỉ còn lại đống phế tích.

Trên mặt đất vẫn còn lưu lại vết máu, có chỗ là do hắn giết lưu lại, có chỗ thì không phải, vị trí khác biệt.

Xem ra lời đồn là sự thật. Ngoài trừ hắn, đêm qua chỗ này còn xảy ra một cuộc chiến nữa.

Chỉ có điều quái vật là cài gì?

Hắn đo đến đống đổ nát của quán rượu. Chỗ này dường như có dấu hiệu bị đào bới thành từng cái hố.

Điều này làm hắn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Sau khi bọn hắn rời đi, người của đội hộ vệ hay đội chấp pháp thành bang đến đào hố sao?

Muốn tìm cái gì à.

Hơn nữa, vết tích cũng tựa như không phải do máy móc làm mà càng giống do con người đào hơn.

Có người đến đào hố, càng nghĩ càng thấy quái dị.

Tay không đào đất sao?

-Có người tới.

Hứa Mạt cảm nhận được có người đang đi tới chỗ này. Hắn liền đi đến cạnh đống đổ nát, đứng sát vào vách của một bức tường chưa bị đập nát của quán rượu.

Rất nhanh một đoàn người tiến tới nơi này.

Trong đó có thành viên của đội hộ vệ thành bang, cũng có một đoàn người mặc đồ khác với họ.

Đám người kia mặc áo giáp màu trong suốt, trong tay cũng xách theo súng màu trắng, tên chỉ huy dẫn đầu còn mang một cái áo khoác màu trắng, đeo một cặp kính.

Hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất, sau đó đi đến chỗ đống đổ nát bị đào kia, ngồi xổm xuống xem xét.

-Có vết cào.

Người trung niên bên cạnh hỏi, là biến dị sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận