Căn Cứ Số 7

Chương 1122: Linh S

-Đương nhiên, mặc dù tội vì vậy mà cảm thấy có lỗi, nhưng tôi chưa từng hối hận vì những gì mình làm.

Hứa Mạt tiếp tục nói:

-Hành tinh Bái Luân từ trước đến nay phải đối diện với những sự lựa chọn, là sống quỳ hay chết đứng, vài năm trước, Xuyên Nạp Đức đứng đầu liên minh chính phủ đã một lần đưa ra lựa chọn, những năm qua hành tinh Bái Luân đã chịu sỉ nhục, còn lần này tôi lựa chọn một con đường hoàn toàn khác.

-Con đường này chính là mười phần chết chín, nhưng hành tinh Bái Luân lần này là đứng, tôi sẽ làm tất cả những gì có thể, phát triển khoa học kĩ thuật, lực lượng quân sự của hành tinh Bái Luân, làm cho hành tinh Bái Luân trở nên hùng mạnh hơn, hiện tại bày ra trước mắt hành tinh Bái Luân chỉ có hai khả năng, thứ nhất có thể là trở thành bia đỡ đạn trong cuộc chiến tranh giữa các hành tinh, bị xâm lược và hủy diệt; khả năng khác là hành tinh Bái Luân vùng dậy trở thành siêu tinh cầu, không sợ hãi trước bất kể tinh cầu hay thế lực nào, chúng ra có khoa học công nghệ, lực lượng vũ trang lớn mạnh của chính mình.

-Tôi đã ích kỉ vì hành tinh Bái Luân chọn ra một con đường vô cùng gian nan, nhưng con đường này cuối cùng sẽ là khả năng nào thì không thể dựa vào sức mạnh của một mình tôi được, quyết định tồn vong của hành tinh Bái Luân, là bị hủy diệt hay là phát triển hơn giữa những hành tinh.

Hứa Mạt nhìn những khuôn mặt trầm mặt, cúi đầu chào khán giả nói:

-Tương lai hành tinh Bái Luân xin nhờ vào các vị.

Nói xong, Hứa Mạt bước xuống sân khấu và rời khỏi đây.

Buổi diễn thuyết này hoàn toàn không giống so với tưởng tượng, không làm người ta phấn khởi nhưng lại khiến người ta sôi máu.

Tương lai của hành tinh Bái Luân sẽ do bọn họ quyết định.

Hứa Mạt và những nhân vật cao cấp của nhà trường bước đến bên cạnh, hắn gặp một người quen, thầy giáo của tổng thống hiện tại Lưu Phong, ông lão năm đó Hứa Mạt gặp ở thành phố tương lai,ông là giáo sư của học viện Hoàng Gia thủ phủ.

-Lão tiên sinh.

Hứa Mạt mỉm cười chào hỏi.

-Hứa Mạt, bài diễn thuyết của cậu, không chỉ là nói cho học sinh nghe mà cũng là nói cho tất cả những người trên hành tinh Bái Luân nghe.

Ông lão cười và nói, đây là bài diễn thuyết hay nhất ông từng nghe.

Hứa Mạt không phủ nhận, tiếp theo hành tinh Bái Luân chắc chắn đối mắt với cơ hội và nguy cơ cực lớn, hắn cần phải huy động toàn bộ lực lượng, buổi diễn thuyết lần này, thế nào cũng truyền bá rộng rãi, truyền khắp hành tinh Bái Luân, hắn cần mọi người nỗ lực vì hành tinh Bái Luân chứ không phải làm người ngoài cuộc.

-Ngài Hứa Mạt, liên bang chính phủ và tập đoàn công nghệ năng lượng Lam Tinh vẫn còn thiếu người sao?

Ông lão hỏi.

-Đương nhiên.

Hứa Mạt gật đầu.

Ông lão cười:

-Ta nghĩ, một số lão nhân ở học viện Hoàng Gia thủ phủ cùng với với những ông lão phải học việc của hành tinh Bái Luân, cũng có thể có chút tác dụng.

-Hoan nghênh!

Hứa Mạt mỉm cười đưa tay ra và nói.



Bài diễn thuyết của Hứa Mạt ở học viện Hoàng Gia thủ phủ đã lan truyền khắp hành tinh Bái Luân, rất nhiều người nghe thấy lời nói đầy cảm hứng kia thì đều ý thức được về sứ mệnh.

Hiện tại, hành tinh Bái Luân đối mặt với khủng hoảng trước giờ chưa từng có, những đồng thời cũng là cơ hội chưa từng có, hủy diệt trong cơn dông bão giữa các hành tinh hay vươn lên giữa các hành tinh trở thành một hành tinh kĩ thuật hùng mạnh.

Điều này đòi hỏi tất cả mọi người phải cùng nhau nỗ lực, sau buổi diễn thuyết lần này, rất nhiều người có lý tưởng cao cả đã gia nhập vào liên bang chính phủ và tập đoàn công nghệ năng lượng Lam Tinh, những người siêu phàm tài năng xuất chúng thì gia nhập vào quân đội.

Bài diễn giảng của Hứa Mạt vang lên một hồi chuông cảnh tỉnh đến tất cả mọi người, khiến bọn họ không ngủ quên trong chiến thắng trước đó, tiếp theo mới là nhân tố quyết định sự sống còn của hành tinh Bái Luân, mỗi người đều cần phải đóng góp sức lực của chính mình.

Hiệu quả của buổi diễn giảng lần này có hiệu quả tức thì, có nghĩa vô cùng quan trọng đối với sự phát triển của hành tinh Bái Luân trong tương lai.

Hành tinh Bái Luân, không thể chỉ dựa vào một người mà có thể hoàn thành kiến thiết, hắn cần phải hoàn thành bản kế hoạch tổng thể để xây dựng căn cứ, vậy thì cần phải huy động toàn bộ lực lượng của hành tinh Bái Luân, dưới tình hình xã hội ổn định và đảm bảo điều kiện cuộc sống, tất cả mọi người để tham gia vào cuộc kiến thiết mới có thể xây dựng căn cứ với tốc độ nhanh nhất.

Hứa Mạt cũng không phải cố ý hù dọa, hành tinh Bái Luân quả thực đối mặt với sự tồn vong.

Trong căn phòng của khu chung cư thành phố tương lai, Hứa Mạt nhận được điện thoại của Tư Tháp Khắc Hào.

-Không nhận ra cậu lại là một cao thủ thuyết trình.

Tư Tháp Khắc Hào nói, hiện tại vị thiếu gia này không còn vẻ phóng khoáng như trước nữa, vẫn luôn làm việc chăm chỉ sau lưng cha hắn, La Tư phụ trách bên phía hành tinh Lô Tạp Tư, ông Tư Tháp Khắc chịu trách nhiệm xây dựng căn cứ ở đây.

-Cảm xúc chân thật.

Hứa Mạt nói.

-Người dân nhao nhao đòi gia nhập vào tập đoàn, tiếp theo là tuyển dụng, sàng lọc cũng là quá sức với tập đoàn, cậu thì thoải mái rồi, chỉ có những người khác là sẽ mệt mỏi thôi.

Tư Tháp Khắc Hào nói.

-Không ảnh hưởng gì đến thiếu gia cậu.

Hứa Mạt nói.

-Tôi chịu trách nhiệm…

Tư Tháp Khắc Hào buồn rầu nói, cha hắn để cho hắn điều phối việc này.

Hứa Mạt sững lại một chút sau đó cười rồi nói:

-Ông Tư Tháp Khắc đang muốn rèn luyện cậu, cố lên.

-Cậu thì sao, đang làm gì vậy?

Tư Tháp Khắc Hào hỏi.

-Tôi?

Hứa Mạt ngạc nhiên, nhìn người đang ngủ say ở bên cạnh nói:

-Đang bận việc quan trọng.

-Chuyện quan trọng?

Tư Tháp Khắc Hào cảm thấy có chút cổ quái nói:

-Chuyện quan trọng gì vậy?

-Đóng góp cho tương lai của nhân loại.

Hứa Mạt nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận