Căn Cứ Số 7

Chương 479: Thiên kim

Diệp Thanh Điệp, Tiểu Thất, Ảnh và Tinh Vân đều đứng ở cửa lớn, nhìn từng bóng người đi ra. Bọn hắn nhìn tất cả những thứ xa lạ này, từng tòa nhà cao tầng bằng sắt thép, thành phố tráng lệ, còn có bầu trời, rất nhiều người đã vui đến mức bật khóc.

Thì ra, đây mới là thế giới thực sự.

Rất nhiều người đứng một chỗ ôm nhau khóc.

-Mẹ ơi.

Một cô bé ôm chặt lấy mẹ mình, hơi lo lắng với mọi thứ xa lạ kia.

-Tiểu Tân đừng sợ, đây là nơi mà bố của con muốn gửi con đến.

Người phụ nữ ôm thật chặt cô bé, nước mắt đã rơi đầy mặt.

Cô bé nghe thấy mẹ mình nói vậy liền đưa mắt nhìn ra xung quanh, trong đôi mắt cũng tràn ra nước mắt.

-Thế nhưng bố ở đâu?

Tiểu Tân khóc nói:

-Tiểu Tân không có bố.

Lúc này, một bóng người đi đến bên cạnh họ.

Người phụ nữ nhìn về phía người tới, là Tinh Vân, đám người Diệp Thanh Điệp cũng đi theo phía sau.

-Ngài là...

Người phụ nữ nhìn Tinh Vân, cảm thấy hơi quen mắt, sau đó, dường như nhớ đến một cái gì đó, hô lên:

-Tiểu thư Tinh Vân.

Là quái vật của thế giới dưới đất, Tinh Vân.

-Ừ, chúng ta đã từng gặp nhau.

Đôi mắt Tinh Vân ửng đỏ, gật đầu nói.

-Tôi nhớ ra rồi, là gặp nhau bên ngoài giáo đường.

Người phụ nữ có chút kích động, ánh mắt nhìn về phía sau Tinh Vân, giống như là đang tìm kiếm thứ gì đó.

-Anh Hứa Mạt đâu?

Trí nhớ của Tiểu Tân tốt hơn một chút, cô bé nhận ra Tinh Vân là cô gái ngồi chung với Hứa Mạt trên xe ngựa lúc trước, nghe mẹ nói anh trai đó tên là Hứa Mạt, hắn là một vị anh hùng.

-Anh Hứa Mạt đang có công việc khác.

Tinh Vân trả lời.

Cô bé gật đầu mạnh một cái, nói khẽ:

-Chị Tinh Vân, phía trên này sẽ không có người bắt Tiểu Tân đi sao?

-Sẽ không.

Tinh Vân hơi khó chịu.

Người phụ nữ kia cũng bật khóc, ở thế giới dưới đất, mỗi ngày đều lo lắng không yên, cô lo lắng chỉ cần chớp mắt một cái, con mình lại biến mất. Chính vì thế, cô mỗi ngày đều nói với con gái phải ở cạnh mình, không được chạy loạn, trong lòng Tiểu Tân cũng tồn tại bóng ma tâm lý.

-Em tên là Tiểu Tân sao?

Diệp Thanh Điệp đi lên trước hỏi.

-Vâng.

Tiểu Tân gật đầu nhẹ.

-Sau này, nơi đây sẽ không có người bắt trẻ con, Tiểu Tân cũng có thể đi học, sẽ quen được với rất nhiều bạn bè.

Diệp Thanh Điệp vuốt vuốt đầu cô bé nói khẽ, trong lòng vô cùng xúc động.

Tuổi thơ, chính là thứ mà cô đã đánh mất, điều này vĩnh viễn là tiếc nuối của cô.

Tiểu Tân liếc nhìn Tinh Vân, rồi lại nhìn Diệp Thanh Điệp, sau đó ôm mẹ của mình rồi khóc.

Hai mẹ con ôm nhau thật chặt đứng đó.

Tất cả mọi thứ đều đã qua, bọn họ sẽ có được cuộc sống mới.

Đáng tiếc, A Thái không nhìn thấy được, người đàn ông làm bằng sắt kia, nằm mơ cũng muốn kiếm đủ tiền để gửi Tiểu Tân lên trên.

Bây giờ, bọn họ đã đi lên rồi.

Bố trí dân chúng từ thế giới dưới đất đi lên, cùng lúc, chính quyền thành phố cũng tiến hành xét xử công khai lãnh đạo của công ty gen, phát sóng trực tiếp toàn thành phố.

Công ty gen phạm phải một loạt tội ác, buôn bán người, dùng con người làm thí nghiệm, giết chết, cầm tù, đều là tội ác tày trời, toàn bộ đều bị phán tử hình, xử quyết, hả lòng hả dạ.

Cùng với việc thế giới dưới đất kết nối với thế giới bên trên, rất nhiều người còn đến để nghe ngóng, sự kiện từng cái từng cái được bóc trần ra ánh sáng khiến cho da đầu người dân run lên. Tiểu thư Lăng Dung công khai tất cả mọi thứ không hề nói quá chút nào, thậm chí còn thiếu rất nhiều.

Nếu pháp luật cho phép, những người này đều nên bị băm thành từng đoạn, mất hết cả nhân tính.

Bọn hắn cũng biết, thì ra Hứa Mạt từng ở thế giới dưới đất, sau đó liền xảy ra một loạt chuyện như vậy.

Học viện Nặc Á đem những người đã chết trận đều chôn ở các ngôi mộ xung quanh mộ của Lâm Thanh Trạch, cử hành một tang lễ lớn.

Trước mộ Lâm Thanh Trạch, rất nhiều người đã đến cúng tế, bao gồm cả những người dân bình thường của thành phố Cương Khung.

Viện trưởng Lâm Thanh Trạch đã được xác nhận là bị mưu sát, chính bởi vì cái chết của hắn, một loạt chuyện sau này mới bùng lên, cuối cùng cũng rẽ mây nhìn thấy được mặt trời, phát hiện ra được âm mưu của công ty gen.

Chỉ tiếc, vị viện trưởng tạm quyền tận tụy của học viện Nặc Á không thể trở về được nữa.

Vợ và con cái Lâm Thanh Trạch nhìn thấy hết mọi chuyện đều chảy nước mắt. Bọn họ cuối cùng cũng tới được ngày hôm nay, nhìn thấy hung thủ bị trừng phạt.

Lâm Dao nhìn hàng chữ được khắc trên bia mộ kia, học sinh Hứa Mạt.

Chính bởi vì sự kiên trì của đám người Hứa Mạt mới có thể có được ngày này, nếu không, cha của cô chết đi, chỉ có thể trách tội quái thú, mãi mãi sẽ không tìm ra được chân tướng.

....

Trật tự của thành phố Cương Khung dần khôi phục, cựu phái ngã xuống, tân phái lại lên đài.

Cả thành phố hoàn thành một cuộc thanh tẩy lớn.

Chính quyền liên bang cũng gửi thư đến thăm hỏi, công nhận chính quyền hiện tại của thành phố Cương Khung.

Thành phố Cương Khung, mặc dù đã trải qua trắc trở, nhưng cũng thu được những tân sinh.

Chỉ có điểu, có quá nhiều người đã mất trong tai nạn.

Ngày hôm nay.

Trong nhà thị trưởng mới.

Tôn Bàn Tử mở tiệc chiêu đãi đoàn người Hứa Mạt ở nhà, đều là người trẻ tuổi, không có trưởng bối.

Hứa Mạt, Tô Nhu, Bản Trạch Danh và bạn bè của Hứa Mạt đều ở đây, tụ hội đầy đủ.

Biệt thự trên đồng cỏ, bày ra một cái bàn, bé út đang vui sướng chạy nhanh, Bạch Vi vẫn đang đuổi theo cô bé.

Lăng Dung và Tinh Vân ngồi chung một chỗ, hai người nhìn hình ảnh hài hòa đằng kia, cảm thấy vô cùng tốt đẹp.

Các cô hy vọng bé út có thể vui vẻ lớn lên. Đây cũng là ý muốn của Hứa Mạt, hắn chỉ muốn bé út có một môi trường sống thật hạnh phúc, không cần quá nhiều yêu cầu xa vời.

-Thiên kim nhà thị trưởng sao còn phải tự thân làm việc thế.

Tô Nhu mỉm cười nói, mang theo ý trêu ghẹo.

Tôn Tiểu Tiểu bê đĩa đựng trái cây đi tới, vừa đi vừa ăn, nghe thấy lời Tô Nhu nói liền đảo mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận