Căn Cứ Số 7

Chương 65: Tàn khốc

Dưới sự nghiền nát của sức mạnh tuyệt đối, Hứa Mạt hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

Bí thư Kim tiếp tục đi về phía Hứa Mạt, chỉ nghe thấy Hứa Mạt đột nhiên nói:

-Tinh Vân.

Bí thư Kim sững người một lúc, dừng lại và dán mắt vào Hứa Mạt.

Nhìn thấy phản ứng của hắn, Hứa Mạt biết mình đoán không sai, trong đầu hắn không ngừng nghĩ đến đối phương xuất hiện lúc nào.

Trước đây không có người như vậy ở khu phố này, có một người đàn ông trung niên đi về phía khu vực này, Tinh Vân chào đón hắn ta, nhưng người đàn ông trung niên đã biến mất ngay sau đó.

Lăng Dung đã nhắc đến Tinh Vân với hắn ngày hôm qua.

Cha của Tô Tây làm việc trong ủy viên hội đồng thành phố, Tinh Vân biết Tô Tây, điều đó có nghĩa là cha của Tinh Vân có thể có quan hệ với hội đồng thành phố, có địa vị không bình thường, và nhà của cô ấy tình cờ ở gần đây.

Đối với người mặc áo giáp trước mặt, hắn ta có thể khiến Rắn Hổ Mang và đội chấp pháp tuân theo mệnh lệnh của hắn ta cùng một lúc.

Hắn là cha của Tinh Vân.

-Người của bọn ta hẳn là đã tới, nếu muốn cô ta còn sống, tốt nhất ông nên dừng lại.

Hứa Mạt nhắc nhở, ánh mắt Bí thư Kim cực kỳ lạnh lùng, đột nhiên quay người chạy trở về, nói:

-Giết chết ngay tại chỗ.

Nhìn thấy Bí thư Kim quay người trở về, Hứa Mạt biết bọn hắn không còn nhiều thời gian, nói:

-Mau rút lui.

Cơ thể của Rắn Hổ Mang và Mạt Khắc di chuyển, trong mắt hiển hiện ý cười.

Mạt Khắc nhào về phía Hứa Mạt, trong khi Rắn Hổ Mang đánh về phía Phương Trạch.

Tái Tư đứng trước mặt hai người họ, kiếm quét ra, hét vào mặt Hứa Mạt và Phương Trạch:

-Các người đi đi.

Nhưng Tái Tư đã bị Bí thư Kim đánh trọng thương nên động tác của hắn ta hơi chậm, trong khi đao của Rắn Hổ Mang lại rất nhanh.

-Cẩn thận.

Hứa Mạt cảm giác được động tác của Rắn Hổ Mang, sắc mặt biến đổi, hắn xông lên phía trước, cầm trong tay trường kiếm chém ra, lại bị Mạt Khắc ngăn lại.

-Phốc…

Thanh đao máy của Rắn Hổ Mang xuyên qua lớp giáp nặng bị vỡ trước khi kiếm của Tái Tư chém xuống, xuyên qua cơ thể của hắn, trong khi Hứa Mạt bị Mạt Khắc đẩy lùi.

-Tái Tư.

Hứa Mạt nhìn bóng người vạm vỡ trước mặt, trong lòng khẽ giật một cái.

-Tái Tư.

Phương Trạch cũng kinh hãi nhìn Tái Tư, lúc này hắn nghĩ đến cái chết của chú Phương, cả người run lên vì sợ hãi.

-Các ngươi rút lui.

Tái Tư khó khăn quay đầu lại, nói với Hứa Mạt và Phương Trạch, thanh đao máy của Rắn Hổ Mang chém ngang người hắn ta, máu nhuộm đỏ chiến giáp.

-Không…

Giọng của Phương Trạch có chút run rẩy, liên tục lui về phía sau, nhìn thân thể Tái Tư ngã xuống, run rẩy nói:

-Ta không muốn chết, ta không muốn chết...

Phương Trạch xoay người, cố gắng thoát khỏi chiến trường địa ngục này.

Tiểu Thất đứng dậy, nhìn bóng dáng chạy trốn của Phương Trạch, trong mắt hắn ta không có oán hận, ai lại muốn chết đâu?

Rắn Hổ Mang nhe răng cười toe toét khi nhìn thấy Phương Trạch bỏ chạy, hắn đuổi theo Phương Trạch, tốc độ của hắn ta càng nhanh. Bên này, Hứa Mạt vẫn đang cùng Mạt Khắc giằng co

Xa xa, Diệp Thanh Điệp đã xử lý xong đối thủ của mình, lao thẳng về phía bên này.

-Bang.

Phương Trạch bị đuổi kịp, Rắn Hổ Mang đá hắn xuống đất, giẫm lên người Phương Trạch.

-Thả hắn ra.

Diệp Thanh Điệp chĩa súng máy về phía Rắn Hổ Mang, nhưng đao lớn bên trái của đối phương đã móc lấy cơ thể Phương Trạch, vòng lấy đầu hắn, lưỡi đao đặt trên cổ Phương Trạch

-Sao lại như vậy?

GiọngPhương Trạch run rẩy, khóc rống:

-Chị Điệp, ta sợ!

-Xuy xuy...

Lưỡi đao máy cắt đứt cổ họng của hắn, máu không ngừng chảy ra, Diệp Thanh Điệp lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ, Phương Trạch hai mắt vẫn như cũ mở to, tuyệt vọng nhìn cô sợ hãi.

Nhưng thần chết vẫn không tha cho hắn.

Rắn Hổ Mang buông đầu của Phương Trạch xuống, nhìn Diệp Thanh Điệp phía đối diện.

-Bang.

Diệp Thanh Điệp bắn hắn, cơ thể của Rắn Hổ Mang bị đánh bật ra sau.

-Bang, bang, bang…

Diệp Thanh Điệp điên cuồng bắn, cô cũng muốn biết tại sao?

Mật báo tại sao sai, tại sao bọn họ lại rơi vào bẫy, Diệp Thanh Điệp cảm thấy ớn lạnh, là phía trên bại lộ hay bọn họ từ đầu vốn đã là vật hi sinh?

Dù là đáp án nào, cô cũng không dám nghĩ.



Cơ thể Rắn Hổ Mang không ngừng lùi lại và che chắn phần đầu của mình. Mặc dù đã mặc bộ giáp và tu hành nguyên lực nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu như trước.

Diệp Thanh Điệp vừa điên cuồng nổ súng vừa tiến về phía trước. Khẩu súng hạng nặng bắn liên tục vào Rắn Hổ Mang khiến hắn nhanh chóng rút lui, toàn thân tê liệt vì chấn động. Cho dù là chiến giáp hộ thân nhưng nếu như không có thể lực cường tráng, chỉ sợ sớm đã tiêu đời rồi.

“Bang”.

Lại là một phát súng vang lên. Đầu của Rắn Hổ Mang lệch sang một bên. Diệp Thanh Điệp từ sau lưng rút ra Nguyên Lực kiếm chạy về phía trước. Cô mặc một bộ giáp màu đỏ sẫm như tí chớp, trong tay Nguyên Lực kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ, hướng về phía Rắn Hổ Mang mà chém.

Rắn Hổ Mang nhe răng cười gằn, song đao tách ra phi về phía trước, chạm vào Nguyên Lực kiếm, phát ra âm thanh chói tai.

Diệp Thanh Điệp điên cuồng tấn công, giống như là không muốn sống nữa vậy.

Phía bên kia, Hứa Mạt đang chiến đấu với Mạt Khắc. Hắn ta vung lưỡi hái tử thần chém về phía Hứa Mạt.

Hứa Mạt dùng kiếm chặn lại, toàn thân bị đẩy lùi về sau. Sức mạnh của Mạt Khắc so với Rắn Hổ Mang chính là một chín một mười, hơn nữa, hắn còn là đội trưởng đội chấp pháp ở khu vực này.

Có thể nói, cái chết của cha mẹ “hắn” có liên quan đến Mạt Khắc.

Cầm trong tay lưỡi hái tử thần, Mạt Khắc bước từng bước đi về phía Hứa Mạt.

Ánh mắt của Hứa Mạt lúc này sắc lạnh vô cùng. Tay trái hắn xuất hiện mấy tấm Pocker kim loại, trực tiếp bay về phía Mạt Khắc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận