Căn Cứ Số 7

Chương 177: Một đao kinh diễm

-Được.

Lý Mạn gật đầu, bóng người lao về phía trước, tốc độ cực nhanh và đuổi kịp cơ giáp.

-Tiểu Tiểu, ngươi thật lợi hại.

Tiểu Thất đi theo cơ giáp nói.

-Ngươi đừng hòng có cơ hội để tâng bốc.

Tiểu Tiểu đáp một tiếng, tên nhóc này thật là bám người.

Nhưng mà nói chuyện cũng rất dễ nghe.

-Không có đâu, ta chỉ là đơn thuần ngưỡng mộ mà thôi.

Tiểu Thất không thèm để ý nói:

Tiểu Tiểu, các ngươi đều là học viên sao?

Một con quái vật lao về phía hắn ta, Tiểu Thất rất hợp tác trốn đằng sau cơ giáp.

Cơ giáp giơ tay bắn, tia sáng xuyên qua thân thể quái vật, trực tiếp giết chết nó.

Tôn Tiểu Tiểu trong buồng lái bĩu môi.

Tên nhóc này có một cái miệng ngọt ngào.

Nhưng sợ chết thì cũng rất sợ chết.

Vậy mà cũng làm thợ săn hoang dã được sao?

-Dương ca và Lâm Tịch tỷ là huấn luyện viên, sáu người bọn ta là học viên.

Tôn Tiểu Tiểu hồi đáp.

-Ồ, vậy thì khả năng dung hợp nguồn năng lượng của các ngươi rất cao đúng không?

Tiểu Thất tiếp tục khám phá.

-Cũng tạm, năm người cấp B, một người cấp A

Đủ để tiến hành thực nghiệm rồi, là tiểu đội tinh anh.

Và không chỉ đội của họ, các huấn luyện viên khác cũng sẽ dẫn dắt đội thử sức ở những nơi khác nhau.

-Ai là cấp A?

Tiểu Thất thắc mắc.

-Bản Trạch Danh ca ca, người đẹp trai nhất kia kìa.

Giọng điệu của Tôn Tiểu Tiểu Có chút sùng bái.

Đây chính là cấp A cấp độ dung hợp nguồn năng lượng.

Hơn nữa, cấp bật của Bản Trạch Minh ca ca đã đạt đến cấp B, sức chiến đấu của anh ấy không hề yếu hơn so với huấn luyện viên.

Nghe đối phương nhắc đến người đẹp trai nhất kia, Tiểu Thất liền biết là ai rồi, anh chàng đẹp trai lạnh lùng và kiêu ngạo kia với chiều cao 1,85 mét, thực sự rất ngầu.

Nhưng mà vẫn kém hơn Mặc ca của bọn hắn một chút.

Chỉ là Mặc ca của bọn hắn khiêm tốn.

Khả năng dung hợp cấp A đã là gì cơ chứ.

Sớm muộn gì cũng cho họ thấy trình độ của Mặc ca.

-Tiểu Tiểu, ngươi yêu thầm hắn ta sao?

Tiểu Thất hỏi một cách dứt khoát.

-Không hề, Lý Mạn tỉ thích Bản Trạch Minh ca ca.

Tôn Tiểu Tiểu nói khách sáo che đậy.

-Hiểu rồi.

Tiểu Thất thì thầm một tiếng.

-Tiểu Tiểu, ngươi nói chuyện thật sự rất dễ nghe, nhất định có rất nhiều người khen ngươi dễ thương nhỉ.

Tiểu Thất khen một tiếng.

Bản Trạch Minh ca ca, thật dễ thương.

Đến khi nào có thể gọi Tiểu Thất ca ca đây?

Tôn Tiểu Tiểu trong buồng lái hơi đỏ mặt, anh chàng mặt dày này .

-Tiểu Tiểu, tốc độ chậm một chút.

Lý Mạn đi theo, ánh mắt liếc nhìn Tiểu Thất một cái.

Tên nhóc này cứ đi theo Tiểu Tiểu, sợ rằng hắn đang âm mưu gì đó.

-Hắn ta nghĩ bản thân rất hài hước.

Tiểu Tiểu không ngu ngốc như vậy.

Chẳng qua là thợ săn hoang dã mà thôi, muốn ăn bám sao?

Giang Đồng đã giết xong một con quái vật và cũng tiến đến bên này, hắn ta đứng giữa cơ giáp và Tiểu Thất, lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Thất, ánh mắt rất không thiện cảm.

Tôn Tiểu Tiểu là mục tiêu của hắn ta.

Tiểu Thất bị chặn lại, nhìn thấy cơ giáp và Lý Mạn tiến về phía trước, trong lòng nhóc ta thở dài .

Tại sao những người này lại đề phòng hắn chứ?

Hắn còn không có cách nào khác.

Hắn chỉ muốn làm một cơ giáp cho Mặc ca mà thôi.

Gia đình của Tiểu Tiểu phải rất giàu có nhỉ?

Lý Mạn và Tiểu Tiểu sánh vai đi về phía trước, chỉ nghe thấy cô nói:

-Tiểu Tiểu, sao em lại kể hết cho người ta vậy.

-Lý Mạn tỷ thích Bản Trạch Minh ca ca, mọi người đều biết điều đó mà.

Tôn Tiểu Tiểu cười nói:

-Bản Trạch Minh ca ca ưu tú như vậy, Lý Mạn tỷ cần cố gắng lên.

Lý Mạn nghe những lời của Tiểu Tiểu cũng không nói gì cả.

Độ dung hợp cấp A, nguồn năng lượng cấp B, lại thêm một nền tảng gia đình siêu phàm.

Trong học viện, Bản Trạch Minh cũng là con cưng ưu ái, mặc dù cô ấy thích Bản Trạch Minh nhưng cô ấy sẽ không có bất kỳ cơ hội nào cả.

-Tiểu tử này tâm tư mưu mô, đừng lại gần hắn ta quá.

Lý Mạn nhắc nhở Tôn Tiểu Tiểu.

-Biết rồi, Lý Mạn tỉ.

Tôn Hiểu Hiểu ở trong khoang máy móc không quan tâm mà cười cười, ngữ khí có chút tinh nghịch nói:

-Tỷ không cảm thấy hắn vừa ngốc vừa buồn cười sao?

Trong câu đùa giỡn thường lại mang theo một chút chân thật.

Người cải tạo máy móc, thợ săn hoang dã, muốn theo đuổi cô ấy, dĩ nhiên là không thể nào rồi.

Chỉ là đùa vui thôi mà.

Lý mạn gật đầu khi nghe những lời của Tôn Tiểu Tiểu, có vẻ như Tiểu Tiểu chỉ chơi cho vui, trong lòng đều đã hiểu rõ rồi.



Dương Minh và Lâm Tịch đi theo phía sau.

-Vì sao lại mời người săn hoang hỗ trợ?

Lâm Tịch mở miệng hỏi, nàng cho rằng không cần phải làm vậy.

-Chủ yếu là lo lắng sẽ gặp phải bầy quái thú, từ đó có thể giúp chia sẻ dời đi mục tiêu của quái thú. Bằng không, toàn bộ nhào hết về phía bọn họ cũng nguy hiểm.

Dương Minh đáp lời.

Giống như Tô Nhu, chủ yếu là công kích từ xa, bị quái thú vây công vẫn rất là phiền phức.

Cơ giáp cũng tồn tại nguy hiểm bị quái thú đụng ngã.

-Hơn nữa người nhà Tiểu Tiểu nhiệt tình, cũng không tiện từ chối.

Dương Minh cười nói.

Vậy mới đúng chứ.

Tuy học viện có tiền nhưng cũng không thể cho bọn họ thêm hai mươi vạn đồng Liên Bang làm kinh phí cho một lần nhiệm vụ thí luyện.

Số tiền kia tuyệt đối không tính ít, học viện không có xa xỉ như vậy.

Nhưng một ít phụ huynh học viên của học viện không quan tâm đến tiền.

Lâm Tịch không nói thêm gì, nếu gặp phải bầy quái thú thì bọn họ nhất định phải ra tay.

Nếu phụ huynh của Tiểu Tiểu ra tiền, nàng có thể nói gì nữa đây.

“Tít tít…”

Âm thanh chói tai truyền tới từ cổ tay của Dương Minh.

Dương Minh giơ tay lên, trên máy truyền tin hiện ra một ít điểm đỏ, còn có kim đồng hồ.

-Không phải là nhắc cái gì tới cái đó chứ?

Dương Minh nói.

Có điều giọng điệu của hắn cũng không quan tâm cho lắm, cường độ năng lượng không cao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận