Căn Cứ Số 7

Chương 618: Sợ hãi

Không thể thay đổi?

Nếu lựa chọn cấp một mà quá dễ thì một giờ đồng hồ sẽ hơi lãng phí.

-Cấp 4, một giờ.

Hứa Mạt trả lời, bắt đầu từ cấp 4, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.

-Xác nhận.

Âm thanh hệ thống lại phát ra, sau đó một tiếng nổ vang phát ra, phòng tập luyện bắt đầu thay đổi, hình như toàn bộ phòng luyện tập đều đang chuyển động.

-Không gian trọng lực được kích hoạt.

-Chiến trường ảo được kích hoạt.

Âm thanh liên tiếp truyền đến, Hứa Mạt chỉ cảm thấy cơ thể trở nên nặng nề.

Không gian trong lực? Chiến trường ảo?

Cơ thể hắn nhảy trên không trung, phát hiện nảy lên một chút liền gặp phải lực cản cô cùng mạnh.

Phòng luyện tập biến thành chiến trường tương lai, người máy ảo xuất hiện, một người máy ở trên đỉnh tòa nhà nhảy xuống và tấn công hắn.

Hứa Mạt tránh né, nhưng phát hiện cơ thể của hắn cũng trở nên không được linh hoạt nữa, không cách nào điều khiển theo ý mình, rất không quen.

Vội vàng ra đòn tấn công, va chạm với người máy.

-Ầm…

Một tiếng động lớn, quả đấm thép của người máy trực tiếp đánh bay nắm đấm của hắn, sau đó đấm lên người hắn và đánh trúng.

Cơ thể Hứa Mạt bị đánh bay đi, ngã lăn trên mặt đất.

Vẫn chưa định thần lại, hắn nhìn thấy trên bầu trời một người máy lộn ngược người xuất hiện, giơ nắm đấm về phía hắn.

-Tôi…

Hứa Mạt hết hồn lăn qua một bên, tránh đòn tấn công của đối phương, hắn ta la lên:

-Có thể điều chỉnh độ khó không?

-Một khi đã xác định, không thể thay đổi.

Giọng nói máy móc truyền đến

-Có khi nào sẽ bị đánh chết không?

-Không

Tiếng từ hệ thống tiếp tục phát ra:

Nếu kiểm tra thấy hơi thở suy yếu, sẽ buộc phải dừng lại, tiến hành biện pháp cấp cứu.

-Ta cảm ơn ngươi…

Hứa Mạt nói.

-không có gì.

Giọng nói máy móc trả lời.

Hứa Mạt:

-........

Hứa Mạt trải qua huấn luyện vô nhân tính trong một giờ, bò ra khỏi phòng huấn luyện.

Lúc vừa đi ra, Hứa Mạt nhìn thấy một cặp chân rất dài rất trắng, nhìn lên liền nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Cát Thanh.

Hứa Mạt cúi đầu, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, chưa bao giờ xấu hổ như này!

Trong tay Cát Thanh lại có một cây kim tiêm, ngồi xổm xuống và tiêm vào trong mạch máu ở cánh tay lộ ra ngoài của Hứa Mạt và nói:

-Đây là thuốc hồi phục, có thể hồi phục trong thời gian ngắn, như vậy cậu có thể tiếp tục luyện tập, kiên trì đủ 12 tiếng.

-Cám ơn cô!

Hứa Mạt nói.

-Không có gì.

Cát Thanh đáp.

-............

Hắn có chút nghi ngờ giọng nói máy móc kia có phải là của Cát Thanh thiết lập, tại sao lại cảm thấy có phong cách giống như vậy?

Hiệu quả của thuốc hồi phục thất đáng sợ, Hứa Mạt phát hiện rằng rất nhanh liền có sức lực trở lại, vết thương trên người đang nhanh chóng cải thiện, rất nhanh hắn có thể ngồi dậy, nhìn Cát Thanh đang đứng trước mặt nói:

-Cô cố ý đúng không?

-Cậu đang nói đến chuyện gì?

Cát Thanh hỏi.

-Tại sao không nhắc nhở tôi về vấn đề cấp độ huấn luyện.

Hứa Mạt hỏi.

-Cậu có hỏi tôi đâu.

Cát Thanh đáp.

-Cô chắc chắn cô không phải là người siêu phàm đúng không?

Hứa Mạt hỏi.

Cát Thanh nhìn Hứa Mạt nói:

-Tôi có thể thiết bị máy móc ở đây và kiểm soát cậu bất kỳ lúc nào.

-???

Hứa Mạt nhìn Cát Thanh:

-Tôi không hiểu cô đang nói gì.

-Dựa vào ngữ khí và vẻ mặt của cậu cùng với điều cậu vừa trải qua, tôi đánh giá cậu có đầy đủ khả năng tấn công nhất định, vì vậy sẽ nhắc nhở cậu.

Hứa Thanh đáp.

-Cô thật sự không phải là người máy?

Hứa Mạt hỏi.

-Không phải.

Cát Thanh trả lời.

Hứa Mạt nghiêm túc nhìn một cái, quả nhiên không phải.

-Vậy cô có thể đoán xem tôi đang nghĩ gì không?

Hứa Mạt hỏi.

-Hả?

Cát Thanh nhìn Hứa Mạt, không hiểu đối phương đang có ý gì.

Sau đó, cô thấy Hứa Mạt nhìn cô lộ ra nụ cười quái dị, rồi quay người đi vào phòng huấn luyện.

Không bị lỗ vốn.

Tiếp tục đi vào phòng huấn luyện, Hứa Mạt đã rút ra bài học từ lần trước, bắt đầu luyện tập từ cấp độ một, lấy một giờ làm đơn vị, từng bước nâng cao cấp độ huấn luyện.

Hứa Mạt đang luyện tập ở cấp độ một trong một giờ, cấp độ hai trong bốn giờ, cấp độ ba trong sau tiếng.

Ba cấp độ đầu tiên không khởi động không gian trọng lực.

12 giờ huấn luyện kết thúc, Hứa Mạt đã mệt rã rời.

Trước khi rời đi, Cát Thanh lại tiêm cho anh một mũi nữa.

Hứa Mạt đang đếm xem hôm nay bị tiêm bao nhiêu mũi, cô ấy thích tiêm như thế sao?

Lúc về đến phòng, Hứa Mạt nhìn thấy Thái Nạp Tư cũng đã về, trên người có thêm rất nhiều thứ hay ho, rõ ràng là hắn đã thu hoạch được rất nhiều từ đội Phách Thuẫn.

-Hứa Mạt.

Thái Nạp Tư gọi.

-Cảm thấy thế nào?

Hứa Mạt hỏi.

-Đội trưởng rất tốt với tôi.

Trang bị trên người Thái Nạp Tư đều đưa cho Hứa Mạt xem và nói:

-Hôm nay cả ngày đội trưởng đều lựa chọn trang bị và kỹ thuật chiến đấu phù hợp với tôi, tôi chọn vài món này trước, cậu xem hay là giúp tôi tham khảo một chút, cho tôi một vài gợi ý được không?

Trái tim Hứa Mạt co giật.

Bây giờ rút khỏi đội Thần Kiếm còn kịp không?

-Không rảnh.

Hứa Mạt mở cửa phòng.

-Hứa Mạt, vết bầm tím trên người cậu là sao vậy?

Thái Nạp Tư hỏi.

-Cậu cút….

Hứa mạt nói rồi bước vào phòng, sau đó Thái Nạp Tư nghe thấy tiếng đóng cửa rầm một cái.

-Tức giận vậy à?

Thái Nạp Tư nhìn Hứa Mạt đóng cửa lầm bầm nói, hắn chọc tức Hứa Mạt sao?

Hình như không phải!

Hứa Mạt sau khi bước vào phòng lập tức cầm máy điện thoại liên lạc với Dương Lan.

-Hứa Mạt, cảm thấy thế nào?

Dương Lan hỏi.

-Rất không tốt.

Hứa Mạt nói:

-Tôi phải đổi trợ lý.

-Trợ lý?

Dương Lan nói.

-Họ Cát.

Hứa Mạt nói.

-Cậu nói đến Cát Thanh à.

Dương Lan cười rồi nói:

-Cô ấy không phải trợ lý, là thành viên của đội Thần Kiếm.

-Không phải nói cô ta không phải người siêu phàm sao?

Hứa Mạt hỏi.

-Nhưng cô ấy có IQ cao.

Dương Lan nói:

-Hứa Mạt à, Cát Thanh xinh đẹp, da dẻ cũng rất tốt, đồng đội như vậy người khác đều phải ngưỡng mộ đó, đối xử với nhau thật tốt nhé.

-Tạm biệt.

Hứa Mạt cúp máy, nghĩ đến việc mỗi ngày phải đối diện với những mũi tiêm của Cát Thanh, Hứa Mạt cảm thấy thật sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận